Khi tôi gặp dấu hiệu sảy thai trong quá trình thụ tinh nhân tạo, áp lực từ bố mẹ và nhà chồng ngày càng lớn. Tôi không muốn làm Lục Trường An thất vọng, nên đã nghỉ việc để dưỡng thai.

Nhưng mọi thứ tệ đi khi tôi mất đứa bé, và cuộc hôn nhân mà tôi tưởng chừng như không thể lung lay cũng bắt đầu rạn nứt. Điều tôi không ngờ là họ đã giấu tôi và thực hiện một kế hoạch B từ lâu.

Trước khi kết hôn, tôi đã tự mình mua một căn hộ nhỏ. Nhưng vì họ đều biết địa chỉ đó nên tôi quyết định tạm ở trong một nhà trọ nhỏ.

Chúng tôi chưa chính thức ly hôn, tài sản chưa chia, và số tiền tiết kiệm của tôi không nhiều, nên tôi phải tính toán cẩn thận cho mọi chi phí.

Tôi chọn một nhà trọ mà điều kiện sống không tốt lắm.

Từ nhỏ, tôi sống trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, là con gái duy nhất trong nhà. Ngoại trừ thời gian chiến tranh lạnh với bố mẹ hồi trung học, tôi chưa từng trải qua cảm giác thiếu thốn như thế này.

Lục Trường An có gia cảnh tương đương với tôi, nhưng anh ấy xuất sắc hơn nhiều.

Trong khi tôi còn phải nhờ bố mẹ hỗ trợ sau khi tốt nghiệp thì anh đã thành công vượt bậc, thời đi học đã giành được học bổng, bây giờ còn là đối tác của một công ty luật, thu nhập hàng năm cả triệu tệ. Anh ấy kiếm được tiền và không ngại chi tiêu cho tôi.

Từ góc nhìn của bố mẹ tôi, Lục Trường An thực sự là một người con rể hoàn hảo. Dù không nói trực tiếp ra nhưng tôi đoán được họ sẽ thuyết phục tôi thế nào.

Họ sẽ nói, dù Lục Trường An có ngoại tình, đó không phải là chủ ý của anh ấy, đó là lỗi mà nhiều đàn ông mắc phải. Hơn nữa, tôi có nhiều tật xấu, anh ấy đã bao dung cho tôi nhiều như vậy, tại sao tôi không thể bao dung cho anh ấy?

Tôi đã lớn tuổi, năng lực công việc cũng không nổi bật, còn không thể sinh con. Trên đời này sẽ chẳng còn người đàn ông nào xuất sắc và tốt với tôi hơn Lục Trường An. Nếu tôi ly hôn với anh ấy, có lẽ tôi sẽ hối hận khi nhìn người phụ nữ kia hưởng lợi từ sự chăm sóc của anh.

Họ có lý do của họ, nhưng không thể thuyết phục được tôi.

Tôi vốn thích sự yên tĩnh, nhưng nhà trọ này lại cách âm kém. Tiếng động từ phòng bên làm tôi không thể ngủ được. Phòng tắm ẩm ướt, mốc meo, thảm thì bẩn và còn ám mùi thuốc lá. Da tôi bắt đầu nổi mẩn đỏ vì dị ứng, ngứa đến mức tôi phát bực.

Tôi bắt đầu nhớ căn hộ cao cấp ven sông của mình, nhớ chiếc giường êm ái với tấm nệm thoải mái, những chiếc ga trải giường và chăn sạch sẽ.

Dù ngoài miệng cứng rắn nói rằng sẽ nhường lại chỗ cho người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau khi tôi rời đi, người phụ nữ đó có thể lợi dụng việc mang thai mà dọn vào căn nhà của tôi, chiếm chỗ của tôi, tôi lại không thể chịu nổi.

Nếu Lục Trường An dám làm thế…

Tôi chắc chắn sẽ quay về đâm chết anh ta. Người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ ở bên nhau suốt đời đã đâm một nhát chí mạng vào tim tôi khi tôi không hề phòng bị thì tôi không thể nào tha thứ được cho cả Lục Trường An và Triệu Uyển Doanh.

Ngồi một mình trong căn nhà trọ xa lạ này, nỗi buồn tràn đến như cơn thủy triều lạnh lẽo, từng đợt từng đợt ập vào tôi.

Tôi không ngủ được, khi tỉnh dậy thì trời bên ngoài u ám, mưa vẫn rơi lất phất. Tâm trạng của tôi càng tệ hơn.

Khi tôi đói đến mức bụng kêu rột rột, vừa mệt mỏi vừa tức giận, có tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ đó là đồ ăn giao đến. Nhưng khi mở cửa ra, một cậu bé nhỏ nhắn với mái tóc đen mượt và gương mặt trắng trẻo ngước lên nhìn tôi.

Tim tôi chợt nhói lên.

“Mẹ ơi~”

Giọng cậu bé ngọt ngào và trong trẻo.

Tim tôi lại một lần nữa run rẩy.

“Sao con tìm được đến đây? Bố con đâu?” Tôi hỏi.

“Bố vẫn ở London, nhưng con muốn gặp mẹ.”

Tôi nhìn thấy quần áo và tóc cậu bé ướt đẫm vì mưa, vội vàng kéo cậu vào phòng.

“Con có lạnh không?”

Dù cậu bé là con ruột của tôi, nhưng lúc này tôi bối rối vô cùng. Tôi lấy khăn lau cho cậu, rồi lại lo rằng khăn không sạch, vội vàng đi tìm giấy.

“Mẹ ơi, mặt mẹ sao thế?”

Triệu Khang Lạc nhận ra vết mẩn đỏ trên mặt tôi.

“Không sao đâu, mẹ chỉ bị dị ứng chút thôi.”

Một giờ sau, tôi đã chuyển vào ở trong khách sạn nơi Triệu Khang Lạc đang nghỉ.

Khách sạn nằm ngay trung tâm thành phố, là một căn biệt thự phong cách cổ điển, có vườn riêng và bể bơi.

Mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài. Tôi cầm cốc trà nóng, ngắm nhìn màu xanh mướt ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa tí tách.

Cậu bé vừa tắm xong, thơm tho và mềm mại, lúc này đang rúc vào lòng tôi. Trái tim đầy vết thương của tôi dường như đã được chữa lành phần nào.

“Mẹ ơi, con có thể ở lại không?”

Cậu bé hỏi một cách dè dặt.

“Con không quay lại Anh sao?”

Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, London lúc nào cũng mưa, đồ ăn thì dở tệ. Con mới đến đây có một chút, có phải hơi vội quá không, mẹ? Con có thể ở lại không?”

Triệu Khang Lạc nhìn tôi đầy khao khát và hy vọng, đôi mắt đen láy của cậu bé chớp chớp, hàng lông mi dài và cong như chiếc quạt nhỏ rung rinh.

“Tất nhiên là được.”

Ở bên Triệu Khang Lạc thật dễ chịu và vui vẻ. Dù cậu bé sinh ra và lớn lên ở Anh, nhưng Phục Tầm đã thuê giáo viên dạy tiếng Trung cho cậu, còn người giúp việc và tài xế đều là người Hoa, nên việc giao tiếp không gặp trở ngại, lối sống cũng không có quá nhiều khác biệt.

Sau khi quen dần, tôi cũng từ cảm giác bối rối ban đầu trở nên tự tin và bình tĩnh hơn, học cách làm mẹ.

Nhưng thực ra, trạng thái giữa chúng tôi giống như hai người bạn hơn là hai mẹ con.

Trẻ con thường không giấu được điều gì, và qua những câu chuyện của Triệu Khang Lạc, tôi biết được nhiều về Phục Tầm.

Anh ấy đã thừa kế khối tài sản khổng lồ từ một quý tộc Anh, bao gồm bất động sản, mỏ khoáng sản, công ty thương mại và đầu tư tài chính.

Anh ấy rất bận, nên thời gian dành cho con trai không nhiều, nhưng anh luôn có thời gian cố định để ở bên cậu bé.

Phục Tầm đưa con đi câu cá trên biển, cưỡi ngựa ở trang trại, xem các trận đấu thể thao và các buổi biểu diễn.

Triệu Khang Lạc từng bị bắt nạt vì vấn đề sắc tộc ở trường, và khi Phục Tầm biết chuyện, anh đã tự mình dạy cậu bé kỹ năng tự vệ, để cậu có thể đáp trả lại.

Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc. Mặc dù Phục Tầm có một người cha vô cùng tệ hại, nhưng anh lại trở thành một người cha rất tốt.

“Mẹ, con biết mẹ sắp ly hôn. Vậy mẹ có thể quay lại với bố được không? Những năm qua, bố không hề có người phụ nữ nào bên cạnh.”

“Ngay cả thư ký và trợ lý của bố đều là nam. Trên bàn làm việc của bố còn để ảnh của mẹ, bố thường nhìn vào bức ảnh đó rất lâu. Bố vẫn còn yêu mẹ.”

Thảo luận chuyện tình cảm với một đứa trẻ con khiến tôi cảm thấy ngại ngùng và lúng túng.

“Những lời này là bố con dạy con nói phải không?”

Triệu Khang Lạc nghiêm túc lắc đầu.

“Mẹ ơi, đừng né tránh vấn đề.”

Nhìn dáng vẻ người lớn của cậu bé, tôi không nhịn được mà cười, rồi bóp nhẹ má cậu.

“Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào.”

Tôi nói rồi vỗ nhẹ vào mông cậu.

Mặt cậu nhóc lập tức đỏ ửng vì xấu hổ, chạy vụt đi.

“Nhóc con, lông tơ còn chưa mọc đủ mà đòi đấu với mẹ. Bố con hồi đó còn chẳng thắng nổi mẹ.”

Dường như ngay khi tôi vừa nằm xuống giường, thì nhận được cuộc gọi từ Phục Tầm.

“Hi Hi, em có khỏe không?”

Trong đêm tĩnh mịch, giọng nói của anh vang lên bên tai, như mang theo cơn gió lạnh thổi qua những con phố mưa phùn của London, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

“Phục Tầm, em không có ý định quay lại với anh.”

Tôi phá tan bầu không khí mập mờ, nói thẳng.

Ngay khi biết tôi sắp ly hôn, anh đã lập tức đưa Triệu Khang Lạc đến bên tôi, để chúng tôi có thời gian xây dựng tình cảm mẹ con, và có lẽ cũng là để thử thăm dò. Một khoảng lặng kéo dài.

” Em không có ý định quay lại với anh.”

Tôi nhắc lại lần nữa, mặt bỗng nhiên đỏ lên, tự trách bản thân vì đã tự mình suy diễn, cũng là do Triệu Khang Lạc gây ra.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tôi đâu còn là cô gái trẻ trung, dũng cảm và không sợ hãi ngày nào nữa.

Giờ tôi là một phụ nữ lớn tuổi, vừa mất việc lại sắp mất đi hôn nhân. Khoảng cách giữa tôi và Phục Tầm bây giờ đã quá xa, và điều duy nhất kết nối chúng tôi là Triệu Khang Lạc.

Năm ấy, tôi sinh con cũng chỉ là vì không còn lựa chọn nào khác.

“Cảm ơn anh đã nuôi dưỡng Khang Lạc tốt như vậy. Dù em chưa từng chăm sóc cậu bé ngày nào, nhưng chỉ cần cậu bé xuất hiện, trái tim em đã được chữa lành. Cậu bé đúng là thiên thần cứu rỗi của em.”

“Phải là anh cảm ơn em vì đã sinh ra Khang Lạc, để anh có được một gia đình.”

Giọng Phục Tầm trầm ấm, dù chúng tôi từng là người yêu và có chung một đứa con.Nhưng bây giờ, Phục Tầm đối với tôi cũng chỉ giống như một người bạn cũ lâu ngày không gặp mà thôi.

Anh phủ nhận việc còn có tình cảm với tôi, và sau khoảnh khắc ngại ngùng vì sự tự huyễn hoặc của mình, tôi cảm thấy nói chuyện với anh dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi thảo luận xong chuyện của Triệu Khang Lạc, cuộc gọi gần như kết thúc, anh mới nói với tôi:

“Nếu em cần anh giúp bất cứ điều gì, cứ nói với anh.”

Tôi hơi ngạc nhiên, ngừng lại một chút.

“Tôi không cần gì cả.”

“Hi Hi, đây là món nợ anh nợ em. Năm đó, khi em cần anh nhất, anh đã không ở bên cạnh. Giờ chỉ cần em cần, hãy gọi cho anh.”

Sau vài ngày vui chơi cùng Triệu Khang Lạc, tôi đã bỏ Lục Trường An ra khỏi danh sách chặn liên lạc và cuối cùng cũng mở lại khung trò chuyện với anh.

“Hi Hi, em ở đâu? Anh rất lo cho em. Về nhà đi, được không? Anh đồng ý ly hôn.”

Tôi chỉ nhắn lại một từ:

“Được.”

Ngay lập tức, điện thoại của tôi đổ chuông. Là Lục Trường An gọi đến. Giọng anh ta đầy lo lắng và mệt mỏi không thể che giấu:

“Hi Hi, em đang ở đâu?”

“Ngày mai 10 giờ sáng, gặp anh trước cửa cục dân chính. Nếu anh không đến, tôi sẽ đi và bắt đầu thủ tục khởi kiện.”

Tôi nói dứt lời và cúp máy trước khi anh kịp nói gì thêm.

Ngày hôm sau, Lục Trường An đến đúng hẹn, nhưng khi tôi thấy Trần Uyển Doanh bước xuống từ xe của anh, tôi không khỏi nheo mắt lại.

“Cô Triệu, tôi đã lừa cô. Tôi không hề mang thai.”