9
Khi Khúc Duy Chu trở về và nhìn thấy tập đoàn Khúc thị rối loạn, anh ta hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ, anh ta phải bù đắp khoản thuế khổng lồ còn thiếu, nhưng tập đoàn sắp phá sản, không có đủ tiền để chi trả.
Ban đầu, tôi dự định đợi anh ta trở về rồi tung nốt những quân bài còn lại, để anh ta ngồi tù mười năm, thậm chí đến khi già. Nhưng bây giờ, tôi thay đổi kế hoạch.
Anh ta bắt đầu nghi ngờ rằng việc tập đoàn bị thao túng là do tôi đứng sau, và những hợp đồng mờ ám trước đây cũng là do tôi cố tình để anh ta ký.
Tuy nhiên, anh ta không có bằng chứng, chỉ có thể tìm tôi để trút giận.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Cốc Thanh m, tại sao em lại hận anh đến thế? Chỉ vì Hà Kiều Kiều thôi sao?”
“Đúng vậy.” Tôi bình tĩnh trả lời, “Chỉ vì Hà Kiều Kiều.”
“Vì tôi vẫn yêu anh, nên không thể chấp nhận sự phải bội của anh. Sự xuất hiện của cô ta khiến tôi cảm thấy nhục nhã tột độ, làm sao mà không hận được?”
Anh ta im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “Chỉ là một lễ cưới bị hủy, anh có thể bù đắp cho em, cũng có thể cắt đứt quan hệ với Hà Kiều Kiều.”
“Anh nói thật chứ?” Trong mắt tôi lóe lên tia hy vọng, “Vậy hãy xem anh thể hiện thế nào.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi, nhưng anh ta đột ngột gọi tôi lại: “Người đứng sau tập đoàn Phó Thị là em, đúng không?”
Tôi giật mình trong lòng.
Tập đoàn Phó Thị hiện đang là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Khúc thị, nhiều khách hàng đã rời khỏi Khúc thị để hợp tác với Phó Thị. Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra rồi? Không sao, giờ cũng là lúc để anh ta biết.
Anh ta tiếp tục: “Mẹ em mang họ Phó, và tập đoàn này có nhiều gương mặt quen thuộc, chính là những người từng làm việc cho tập đoàn Cốc trước đây.”
Tôi nhún vai, không hề tỏ vẻ gì, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Cốc Thanh m, người đứng sau là em, đúng không? Người đã tố cáo tập đoàn Khúc thị trốn thuế cũng là em, phải không? Em ghen tị với Hà Kiều Kiều và muốn trả thù anh.”
Nói đến đây, anh ta cười một cách đắc ý: “Thật không ngờ, phụ nữ ghen tuông có thể làm đến mức này…”
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh ta, chỉ nói: “Điều đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ anh đang không thể tự lo cho mình. Nếu muốn tôi giúp, trước tiên anh phải giải quyết vấn đề của Hà Kiều Kiều.”
Sau khi tôi rời đi không lâu, anh ta đã đi tìm Hà Kiều Kiều.
Lúc này, Hà Kiều Kiều vừa mới được cấp cứu thành công, tâm trạng rất bất ổn. Việc anh ta chọn thời điểm này để nói lời chia tay là hoàn toàn không khôn ngoan.
Nhưng điều tôi muốn chính là anh ta hành động thiếu lý trí.
Quả nhiên.
Không lâu sau khi Khúc Duy Chu rời đi, người tôi cài bên cạnh Hà Kiều Kiều đến báo tin: “Hà Kiều Kiều hẹn Khúc Duy Chu vào Chủ nhật lúc sáu giờ tối, gặp nhau ở nơi họ hẹn hò lần đầu tiên, một nhà nghỉ trên núi, khá hẻo lánh.”
“Khúc Duy Chu đồng ý rồi à?”
“Đồng ý rồi. Hà Kiều Kiều đe dọa rằng nếu anh ta không đến, cô ta sẽ công khai chuyện anh ta đã lạm dụng quyền lực với mình, và không chỉ có cô ta, mà còn nhiều người mẫu và diễn viên nữ khác.”
Tôi khẽ rùng mình. Đúng là màn kịch “chó cắn chó” đầy kịch tính.
Tôi nghĩ, Hà Kiều Kiều hẹn gặp ở đây chắc là để gợi lại những kỷ niệm, hy vọng Khúc Duy Chu sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ của họ.
Dù sao, Khúc Duy Chu cũng là người dễ xúc động trước những kỷ niệm cũ.
Nếu Khúc Duy Chu quyết tâm chia tay, việc anh ta có thể sống sót xuống núi hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng tôi biết, anh ta chắc chắn sẽ quyết chia tay.
Và chắc chắn, anh ta không thể sống sót rời khỏi ngọn núi đó.
10
Chủ nhật cuối cùng cũng đến.
Trước khi đi gặp Hà Kiều Kiều lần cuối, Khúc Duy Chu đến tìm tôi. Anh ta rất nghiêm túc hỏi liệu tôi có thể cho anh ta một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Anh ta nói:
“Thanh m, việc anh chia tay với Hà Kiều Kiều không chỉ để nhờ em giúp anh, mà còn vì sau tất cả những chuyện này, anh thực sự đã tỉnh ngộ. Thời gian qua anh nghĩ rất nhiều về những chuyện giữa chúng ta, đặc biệt là những kỷ niệm thời thơ ấu.
“Anh đã thực sự yêu em, và anh cũng từng thực lòng muốn kết hôn với em.
“Chỉ là sau đó, anh không biết chuyện gì đã xảy ra…
“Có lẽ là vì em quá nuông chiều anh. Em biết đấy, khi được yêu, người ta thường nghĩ rằng mình có quyền làm tổn thương người khác. Một khi anh ngầm tin rằng em không thể rời xa anh, anh bắt đầu buông thả bản thân và làm những điều sai trái, thật ra anh…”
“Anh làm sao?” Tôi không thể nghe nổi nữa, ngắt lời anh ta bằng giọng lạnh lùng: “Khúc Duy Chu, anh muốn nói gì đây? Có tha thứ cho anh hay không không phải dựa vào những gì anh nói, mà là những gì anh làm.
“Nếu anh muốn hòa giải, thì hãy cắt đứt hết đám phụ nữ bên ngoài của anh đi.”
Anh ta quả quyết nói: “Anh sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó từ bây giờ.”
Tôi khẽ cười lạnh rồi quay người bước đi, trong lòng thầm nhủ: Chẳng có ‘từ bây giờ’ nào cả. Tạm biệt mãi mãi, Khúc Duy Chu.
Ngay lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ Khúc. Bà mời tôi đi ăn tối, nói rằng muốn thay mặt Khúc Duy Chu xin lỗi tôi và cũng để sớm chúc mừng chúng tôi làm hòa.
Tôi vui vẻ đồng ý. Phải xem màn kịch đến hồi kết mới thật sự thỏa mãn.