Khi nhìn thấy giấy chứng tử ố vàng ấy, tôi như bị sét đánh.
Nguyên nhân tử vong: tai nạn giao thông.
Tài xế gây tai nạn: Trần Viễn Sơn.
Tên thật của ba tôi !
Ba tôi, hóa ra lại chính là người đã lái xe tông chết ông ngoại tôi.
Thì ra, đó mới là nguồn cơn khiến cuộc đời bà ta trở nên méo mó, vặn vẹo như vậy.
Bà không phải vì báo ơn, mà là vì chuộc tội.
Bà lấy ba tôi không phải vì yêu, mà là vì hận.
Bà hận ông đã cướp đi cha mình, nên muốn dùng cả cuộc đời để hành hạ, để hủy hoại mọi thứ ông trân quý nhất.
Trước tiên là con trai ông — Trần Hạo.
Sau đó là công ty của ông.
Cuối cùng, là đứa con gái mà ông yêu thương nhất — tôi.
Lúc này tôi mới hiểu hết ý nghĩa sau nụ cười lạnh lẽo của bà.
Bà không điên.
Bà tỉnh táo đến đáng sợ.
Bà đã bày ra một ván cờ kéo dài suốt hai mươi tám năm, để khiến cả nhà họ Trần cùng chôn theo ông ngoại tôi.
Tôi cầm tờ giấy chứng tử, lao ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện tâm thần.
Không.
Bà không ở đó.
Bà sống trong một viện dưỡng sinh yên tĩnh, có núi có nước, còn quỹ từ thiện mang tên “người mẹ vĩ đại” của bà thì đặt ngay bên cạnh.
Khi tôi tìm thấy, bà đang thản nhiên tưới hoa trong vườn.
Thấy tôi, bà không hề ngạc nhiên, thậm chí còn mỉm cười.
“Con đến rồi à.”
“Bà biết tôi sẽ đến sao?”
“Tất nhiên rồi.” Bà đặt bình tưới xuống, chậm rãi lau tay. “Tôi biết, giấy thì không bao giờ gói được lửa.”
“Tại sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào bà, giọng run lên.
“Tại sao ư? Vì ông ta đáng chết! Vì tất cả nhà họ Trần các người đều đáng chết!”
Gương mặt hiền hòa của bà bỗng biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng và độc ác tận cùng.
“Ông ta tông chết cha tôi, mà chỉ bị xử ba năm! Ra tù rồi còn dám đến tìm tôi, nói sẽ chăm sóc tôi cả đời! Dựa vào cái gì chứ!”
“Tôi hận ông ta, hận đến mức muốn ăn thịt, muốn uống máu! Thế nên, tôi cưới ông ta.”
“Tôi muốn ông ta tận mắt nhìn thấy, đứa con trai mà ông ta cưng chiều nhất, bị tôi từng bước biến thành một kẻ bỏ đi, một thứ rác rưởi!”
“Tôi muốn ông ta tận mắt chứng kiến công ty mà ông ta tự hào nhất, bị chính đứa con trai ấy moi rỗng từng chút một!”
“Tôi muốn ông ta chết không nhắm mắt! Tôi muốn ông ta tuyệt tự tuyệt tôn!”
Bà bật cười điên dại, nước mắt lại lăn dài trên gò má.
“Thằng ngu Trần Hạo ra tay quá sớm. Tôi vốn định để ông ta sống thêm, để ông ta tận mắt thấy hai đứa con của mình quay lưng lại với nhau, tận mắt thấy nhà họ Trần sụp đổ!”
“Nhưng như thế này cũng được. Con gái ông ta trở thành kẻ giết cha. Con trai ông ta thì ngồi tù. Ha ha ha… mối thù của cha tôi, cuối cùng cũng được báo!”
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt — người đã hoàn toàn biến dạng vì hận thù — mà lạnh buốt cả sống lưng.
Tôi rút điện thoại ra, bấm nút ghi âm.
Sau đó, tôi bình tĩnh nói:
“Mẹ, nói xong rồi chứ?”
“Nói xong rồi, thì đến lượt con.”
“Mẹ nghĩ, ba thật sự không biết sao?”
Bà sững người.
Tôi mở một đoạn ghi âm khác trong điện thoại.
Đó là đoạn âm thanh tôi khôi phục được từ chiếc máy ghi âm của ba.
“Tôi biết, Thúy Thúy hận tôi. Chuyện năm đó, là tôi có lỗi với cô ấy. Nếu cái chết của tôi có thể khiến cô ấy được giải thoát, tôi cam lòng. Chỉ là tội cho Hiểu Hân… con gái tôi. Tôi đã chuyển toàn bộ cổ phần của Trần thị, cùng tất cả tài sản hữu hình và vô hình của mình, vào một quỹ tín thác cho nó. Tôi còn để lại một phương án dự phòng: nếu một ngày nào đó, Trần Hạo hoặc Thúy Thúy làm hại nó, quỹ tín thác sẽ tự động kích hoạt chế độ phản công. Toàn bộ tài sản liên quan đến họ sẽ bị đóng băng, và những ai có liên đới đều sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Thúy Thúy, hãy dừng lại đi. Vì Hiểu Hân, cũng vì chính em.”
Sắc máu trên mặt Trương Thúy phút chốc tan biến sạch sẽ.
Bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay tôi, ánh mắt như vừa nhìn thấy ma quỷ.
“Không… không thể nào… sao ông ta lại…”
“Ông biết hết.” Tôi nhìn bà, từng chữ từng chữ, lạnh lùng nói. “Ông yêu mẹ, nên sẵn sàng dùng cái chết để cho mẹ một cơ hội báo thù.”
“Ông cũng yêu tôi, nên đã dùng tất cả những gì mình có để cho tôi một đường lui cuối cùng.”
“Giờ thì, ván cờ kết thúc rồi.”
Ngay trước mặt bà ta, tôi ấn nút gửi.
Gửi đoạn tự thú điên loạn vừa rồi của bà ta, cùng di ngôn cuối đời của ba tôi, đến luật sư và toàn bộ truyền thông.
Bà ta khuỵu xuống đất, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.
Tôi biết, thứ đang đợi bà ta phía trước, sẽ là phán quyết của pháp luật và bản án của lương tâm.
Còn tôi, cuối cùng đã có thể mang theo tình yêu của cha, bước ra khỏi bóng tối, hướng về cuộc đời thật sự thuộc về mình.
Trời, đã sáng rồi.
【Toàn văn hoàn】