“Thưa ngài thẩm phán, lời tôi nói từng chữ đều là thật! Con trai tôi vô tội! Hung thủ thật sự — là con nhỏ độc ác Trần Hiểu Hân đó!”

Bà ta khóc lóc, gào thét, diễn còn nhập tâm hơn bất kỳ vai kịch nào trong đời.

Lúc ấy tôi mới hiểu — bà ta đã quyết tâm kéo tôi xuống địa ngục cùng mình.

9

Cả phòng xử nổ tung trong tiếng xì xào chấn động.

Bình luận trực tiếp trên sóng livestream bị spam kín bởi hàng vạn dòng “lật kèo rồi!!” và “WTF!!!”

Tôi đứng lặng giữa phòng xử, trước mắt tối sầm, hai tai ong ong, suýt không đứng vững.

Tôi từng nghĩ bà ta sẽ làm loạn, sẽ giở trò khóc lóc cầu xin, nhưng tôi không ngờ — bà ta sẽ ra đòn chí mạng như vậy.

Bà ta không chỉ muốn hủy hoại tôi, mà còn muốn đích thân cứu kẻ đã giết chết chồng mình — Trần Hạo.

Công tố viên lập tức phản đối, cho rằng tâm lý nhân chứng bất ổn, lời khai không đủ độ tin cậy.

Nhưng phía luật sư bào chữa lại rút ra một “chứng cứ mới”.

Là một đoạn ghi âm.

“Hiểu Hân, anh con không thể có tiền án, nó còn phải thừa kế công ty của ba.”

“Hiểu Hân, con cứ nhận đi.”

“Coi như… coi như giúp mẹ, thay mẹ trả ơn ba con, được không?”

Đó là đoạn hội thoại giữa tôi và Trương Thúy khi tôi còn bị tạm giam.

Bà ta đã ghi âm lại toàn bộ!

Luật sư bên bị dõng dạc tuyên bố:

“Kính thưa hội đồng xét xử, đoạn ghi âm này chứng minh rõ rằng:

Bị cáo Trần Hạo ngay từ đầu đã bị ép buộc gánh tội thay!

Và bà Trương Thúy cũng bị đe dọa bởi con gái mình — Trần Hiểu Hân!

Động cơ gây án của Trần Hiểu Hân, chính là do cô ta phát hiện cha mình chỉ để lại toàn bộ tài sản cho mình, khiến cô ta nảy sinh dã tâm — giết cha diệt khẩu!”

Từng câu, từng chữ — đóng chặt cánh cửa thoát thân cuối cùng của tôi.

Tôi, từ một nạn nhân bị hãm hại, bỗng chốc bị biến thành kẻ chủ mưu tàn độc, mưu sát cha vì tranh giành tài sản.

Trần Hạo lập tức hiểu ý, nhập vai hoàn hảo:

Hắn ôm đầu, gào khóc thảm thiết:

“Ba ơi! Con xin lỗi! Con không nên bao che cho em!”

“Con tưởng nó chỉ nhất thời hồ đồ, ai ngờ nó lại nhẫn tâm đến vậy…”

Mẹ con bọn họ phối hợp nhịp nhàng, như một màn kịch đã luyện tập ngàn lần.

Dư luận lại một lần nữa chao đảo.

Tôi bị tòa tuyên là nghi phạm quan trọng, phiên xét xử tạm thời hoãn lại.

Vừa bước ra khỏi tòa, tôi bị vây kín bởi phóng viên.

Đèn flash chớp như dao đâm vào mắt, khiến tôi gần như không mở nổi mắt.

“Cô Trần, xin hỏi — lời tố cáo của mẹ cô có đúng sự thật không?”

“Có phải vì di chúc mà cô đã ra tay sát hại cha ruột không?”

“Cô có thật sự ép anh trai nhận tội thay không?”

Tôi không nói một lời, chỉ gắng nép vào bảo vệ, len lỏi qua đám đông chật ních để lên xe.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi nhìn qua kính chiếu hậu — thấy Trương Thúy đang đứng cạnh luật sư, ánh mắt lạnh lùng và đắc ý nhìn theo tôi.

Trên mặt bà ta, một nụ cười nhạt độc địa nở ra, như muốn nói:

“Trần Hiểu Hân, tao đã nói rồi — tao sống không yên, mày cũng đừng mong sống yên.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi thắng được phiên tòa — nhưng lại thua trước bản chất con người.

Tôi đối đầu được với một tên khốn, nhưng không thể thắng nổi một người mẹ đã hoàn toàn phát điên.

10

Cuộc đời tôi một lần nữa rơi vào ngõ cụt.

Vì mẹ tôi bất ngờ lật mặt tại tòa, tôi bị cảnh sát cấm xuất cảnh, buộc phải luôn chờ triệu tập điều tra.

Giá cổ phiếu công ty rớt thê thảm, hội đồng quản trị hoang mang, các đối tác cũng lần lượt hủy hợp đồng.

Đế chế kinh doanh mà ba tôi xây dựng cả đời đang đứng trên bờ sụp đổ.

Còn Trương Thúy lại trở thành “người mẹ vĩ đại” được truyền thông tung hô.

Bà ta liên tục nhận lời phỏng vấn, khóc lóc kể lể chuyện mình “vì đại nghĩa diệt thân”, “vì con trai mà dũng cảm đứng ra giành lại công lý”.

Bà ta thậm chí còn lập ra một quỹ từ thiện để “giúp đỡ những người tốt bị oan”.

Thật sự châm biếm đến cùng cực.

Nhóm luật sư của tôi căng thẳng đến mức sắp phát điên.

“Hiện tại rất bất lợi. Mẹ cô có thân phận đặc biệt, lời khai cộng với đoạn ghi âm dễ khiến bồi thẩm đoàn hiểu lầm.”

“Chúng ta phải tìm được chứng cứ chí mạng để chứng minh bà ấy đang nói dối.”

Nhưng tôi có gì để chứng minh?

Chứng minh rằng mẹ tôi không yêu tôi?

Chứng minh rằng bà ấy thiên vị con riêng?

Tất cả những điều đó trước pháp luật đều vô nghĩa.

Tôi nhốt mình trong thư phòng của ba, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm cuối đời ông, đọc từng dòng nhật ký với hy vọng tìm được một manh mối nào đó.

“Thúy Thúy… vợ tôi… liệu cô ấy có biết không? Ánh mắt cô ấy nhìn tôi — đầy tội lỗi và giằng xé…”

Câu nói này của ba tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như tiếng vọng từ vực sâu.

Tội lỗi và giằng xé.

Nghĩa là vào khoảnh khắc ấy, bà ta đã biết sự thật.

Bà ấy không hề vô tội.

Vậy tại sao khi ấy bà chọn bao che, giờ lại kéo tôi cùng chết?

Phải có điều gì đó tôi đã bỏ sót.

Tôi buộc mình phải tỉnh táo, xâu chuỗi lại mọi chuyện từ đầu.

Từ khi ba tôi phát bệnh, đến lúc ông mất, đến khi vụ án được đưa ra ánh sáng.

Khoan đã — báo ơn?

Mẹ tôi luôn nói bà đang thay tôi báo đáp ba tôi.

Nhưng khi bà gả cho ông, ông vẫn chỉ là một thanh niên nghèo trắng tay.

Một tiểu thư thành phố như bà, rốt cuộc là “báo ơn” cái gì?

Một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu tôi như một tia sét.

Tôi lập tức gọi cho luật sư.

“Giúp tôi tra một người — ông ngoại tôi, Trương Kiến Quốc. Hãy tìm tất cả tài liệu của ông ấy 28 năm trước, đặc biệt là… hồ sơ tử vong.”

Ba ngày sau, luật sư gửi cho tôi một tập tin được mã hóa.

Tôi mở ra.