Nước mắt lẫn nước mũi ướt đẫm một khoảng, bộ dạng vô cùng thảm hại, chẳng còn chút gì của nhị thiếu gia cao quý nhà họ Tề năm nào.

Đúng vậy, không nên thế này.

Có lẽ sau khi biết thân phận thật của tôi, anh ta từng mơ tưởng sẽ giấu kín mọi chuyện cả đời.

Nhưng anh ta không ngờ bệnh tình của Tề Quân Lan sẽ trở nặng đến mức phải thay tim.

Mà trớ trêu thay, cả hai chúng tôi lại đều thừa hưởng nhóm máu hiếm từ Tề tiên sinh.

Vậy nên, sai một bước — sai cả đời.

Cuối cùng đi đến ngõ cụt không thể cứu vãn.

Phòng bệnh im lặng như chết.

Chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Tề Quân Dật vang vọng.

Tề Quân Lan ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, nước mắt vẫn còn đọng trên má, ánh mắt thì trống rỗng đến đáng sợ.

Nếu Tề phu nhân không chết, điều tệ nhất xảy đến với cô ta cũng chỉ là bị đuổi khỏi nhà, nhưng dựa vào tình cảm bao năm, cô ta vẫn sẽ sống tốt.

Nhưng giờ thì khác.

Tề phu nhân đã nhảy lầu.

Mọi thứ… đều không thể như trước nữa.

Mạng của tôi có thể không đáng giá, nhưng cái chết của Tề phu nhân, nhà họ Tề không gánh nổi.

Tề Quân Lan run lẩy bẩy, siết chặt lấy thân thể mình.

May mà cuối cùng, tôi có thể cùng Thẩm Sâm rời khỏi phòng bệnh rồi.

Tôi lặng lẽ đi theo sau anh, bay theo từng bước chân:

“Thẩm Sâm, anh có thấy tuyết không? Có đẹp không?”

“Còn chiếc khăn này, anh có thích không? Em vội quá nên mũi đan hơi thô, nhưng đó là tấm lòng mà… đừng chê nhé.”

Anh không nghe được lời lẩm bẩm của tôi, chỉ thấy đôi mắt anh đỏ rực từ đầu đến cuối.

Tôi theo anh về lại nhà họ Thẩm, nhìn anh quỳ trước ông nội, ký từng bản thỏa thuận.

Vài ngày sau, scandal của nhà họ Tề xuất hiện trên bản tin.

Bác sĩ từng phẫu thuật cho tôi đứng ra tố cáo, tố bệnh viện nhà họ Tề bất chấp tính mạng bệnh nhân, trái phép lấy tim từ một người khỏe mạnh để cấy ghép cho đại tiểu thư.

Công chúng vốn đã nhạy cảm với loại tin tức này, chỉ trong chớp mắt, vụ việc lan truyền khắp nơi.

Tường đổ thì ai cũng xô, bê bối liên tục bị đào sâu.

Cho đến khi Tề Quân Sơn — gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tề — chính thức ra mặt, tự đến sở cảnh sát đầu thú.

Tôi lơ lửng bên cạnh Thẩm Sâm, nhìn màn hình TV chiếu khuôn mặt trắng bệch của Tề Quân Sơn, nhìn đám phóng viên chen chúc trước tòa nhà Tề thị, lòng chỉ còn một khoảng trống rỗng.

Thẩm Sâm ngồi im lặng trên sofa, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng cổ.

Anh cúi đầu, tóc mái che đi ánh mắt, không rõ cảm xúc.

Tôi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Thẩm Sâm.”

Thế giới hào môn, lợi ích rối ren, Thẩm Sâm đã đổi lấy sự ra tay của ông nội bằng cả tương lai phía trước.

Tôi không biết bây giờ Tề Quân Lan và Tề Quân Dật sống ra sao.

Nhưng nghĩ cũng biết, nhà họ Tề đã sụp, một kẻ ngu ngốc và một kẻ bệnh tật thì còn sống nổi được bao lâu?

Tôi nhìn bóng lưng cô độc của Thẩm Sâm một lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, bay về phía bệnh viện Tề gia.

Nơi đó đã bị niêm phong, tòa nhà từng xa hoa giờ nhìn qua chỉ thấy lạnh lẽo hoang tàn.

Tôi đảo mắt một vòng, chuẩn bị rời đi thì thấy một bóng người ngồi nơi góc khuất.

Người đó ngồi trên xe lăn, cúi gằm đầu đội mũ, hoảng loạn đẩy xe muốn rời đi.

Nhưng bất ngờ bị người khác va phải, làm rơi mũ xuống.

Lập tức, hàng loạt ống kính chĩa thẳng vào gương mặt cô ta.

Mất đi chỗ dựa là nhà họ Tề, mất luôn nguồn y tế tốt nhất.

Tôi không biết trái tim đánh cắp ấy có thể duy trì bao lâu trong lồng ngực cô ta nữa.

Nhưng tôi nghĩ… tương lai của cô ta, chắc chắn sẽ vô cùng tăm tối.

Tôi lơ lửng giữa bầu trời thành phố, nhìn xuống nơi đã chôn vùi tất cả.

Trong lòng không còn đau đớn, mà là một loại mệt mỏi nặng nề đến thấm xương.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Kiếp sau, tôi không muốn làm người nữa.

Làm Tề Thanh Từ… quá đau khổ rồi.

Kiếp sau… tôi muốn…

Thôi vậy.

Không có kiếp sau nữa.

Kết thúc hẳn đi là được rồi.