Chu Chính nín thở.
Anh ta cầm lấy tờ giấy, mắt dán chặt vào hàng số dài ngoằng cùng chữ ký của Lục Tiêu mà anh quá quen thuộc.
“Không… không thể nào… chắc là trùng tên thôi, nhầm rồi…”
Tôi không tranh cãi, chỉ rút ra món thứ hai – một bức ảnh.
Nắng, biển, siêu xe. Và Lục Tiêu cùng Lâm Sở Sở ôm nhau cười rạng rỡ hơn cả hoa nở.
Chiếc váy Lâm Sở Sở đang mặc – tôi nhớ rất rõ – là thứ Lục Tiêu quẹt thẻ của tôi mua cho cô ta.
Tờ sao kê rơi khỏi tay Chu Chính, nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Sắc mặt anh ta từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang xám xanh.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, như muốn đốt cháy nó bằng ánh mắt.
“Anh ấy… anh ấy không phải…”
“Không phải đã hy sinh, đúng không?”
Tôi nói nốt câu còn lại giúp anh ta.
“Chẳng qua là thấy bà vợ như tôi quá phiền, thấy kỷ luật quân đội quá mệt mỏi, nên tìm một cô trẻ đẹp, vơ một cục tiền, rồi sang nơi khác làm anh hùng.”
Trong quán mì người qua lại tấp nập, tiếng huyên náo không dứt. Bà chủ vẫn đang hô: “Mì ra rồi nhé—”
Không ai để ý ở một góc nhỏ ấy, thế giới của một người lính đang sụp đổ.
“Thằng khốn nạn!”
Chu Chính đập mạnh tay xuống bàn, tiếng rầm vang lên như tiếng nổ.
“Hắn coi tôi là cái gì? Coi mấy anh em dưới trướng hắn là gì? Là lũ ngu à?!”
Tôi nhìn anh, lấy ra tập tài liệu cuối cùng – bản sao tình báo biên giới giả mạo mà Tần Phong đã đóng dấu “tuyệt mật”.
“Hắn không chỉ coi tụi mình là lũ ngu,”
Tôi đẩy tài liệu sang phía anh, “Hắn còn coi cả cái đất nước này là ngu luôn.”
Ánh mắt Chu Chính dán chặt vào tờ giấy.
Là một lính thông tin xuất sắc, chỉ một ánh nhìn là anh ta đã nhận ra điểm bất thường trong tọa độ và mã tín hiệu. Đó chính là bản tin mà anh đã tự tay ghi lại, báo cáo, và từng lấy làm tự hào.
Nhưng giờ, anh nhận ra – nó là một lời nói dối từ đầu đến cuối.
Một lời nói dối có thể châm ngòi cho xung đột biên giới nghiêm trọng.
Một tội phản quốc được ngụy trang dưới vỏ bọc anh hùng.
Anh siết chặt nắm tay, gân tay nổi rõ dưới làn da.
Gương mặt thật thà chất phác giờ đây vặn vẹo vì giận dữ và bị phản bội.
Tình bạn, lòng tin, sự ngưỡng mộ – tất cả đều bị nghiền nát trong khoảnh khắc đó.
Còn lại, chỉ là cơn căm phẫn nguyên thủy của một người lính đối với kẻ phản bội.
“Chị dâu,” anh ngẩng đầu lên, “giờ em phải làm gì?”
Tôi nhìn anh, từ từ đẩy về phía trước một tờ giấy ghi số điện thoại.
“Người này tên Tần Phong, làm ở Viện kiểm sát quân sự.”
“Anh ấy sẽ nói cho cậu biết – làm thế nào để đích thân đưa một ‘liệt sĩ’ ra trước vành móng ngựa.”
9
Phòng xử án quân sự yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ong ong từ bóng đèn huỳnh quang.
Tôi và Tần Phong ngồi cạnh nhau ở hàng công tố.
Phía đối diện không xa là khu vực dành cho người dự khán, Chu Chính cũng có mặt, mặc quân phục chỉnh tề, lưng thẳng như cây súng.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Hai cảnh sát quân đội dẫn Lục Tiêu và Lâm Sở Sở bước vào.
Mới mấy tháng không gặp, Lục Tiêu trông như đã già đi cả chục tuổi.
Trên người hắn là bộ áo tù nhăn nhúm, nhắc hắn một cách châm chọc rằng trước kia từng chăm chút đến từng nếp gấp trên bộ quân phục của mình ra sao.
Hắn nhìn thấy tôi.
Môi hắn khẽ động, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Ngược lại, Lâm Sở Sở đứng bên cạnh vừa thấy tôi, ánh mắt lập tức bốc lên ngọn lửa độc ác.
Cho dù đã rơi đến bước này, ánh nhìn cô ta dành cho tôi vẫn như thể tôi là kẻ thù lớn nhất đời cô ta.
Chánh án gõ búa tuyên bố bắt đầu phiên tòa.
Tần Phong đứng dậy.
Anh không nhìn về phía bị cáo, ánh mắt thẳng hướng về phía hội đồng xét xử, giọng nói rõ ràng và vững vàng.
“Thưa chánh án, bên công tố cáo buộc bị cáo Lục Tiêu phạm tội phản quốc, tham ô, và tội danh kết hôn trái pháp luật…”
Mỗi tội danh được nêu ra, bờ vai Lục Tiêu lại sụp xuống thêm một phần.
Từng bằng chứng lần lượt được đưa ra, như những tảng đá nghiền nát toàn bộ kế hoạch “hoàn hảo” mà hắn tự cho là kín kẽ.
Bản tin tình báo giả do chính tay hắn làm được phóng to và trình chiếu lên màn hình.
Tần Phong mời Chu Chính lên làm chứng. Anh bước lên bục khai báo, giọng run lên vì giận dữ. Anh chỉ vào tọa độ trong bản tin, từng chữ một, kể lại cách Lục Tiêu đã lợi dụng niềm tin của anh để nguỵ tạo thông tin, biến một báo cáo có thể gây xung đột quân sự thành “thành tích chiến đấu”.
Gương mặt Lục Tiêu trắng bệch như tờ giấy.
Tiếp theo là sao kê ngân hàng.