“Đây là Chu Minh, chuyên gia kỹ thuật mới của chúng ta. Sau này ai có vấn đề gì về kỹ thuật có thể tìm anh ấy.”

Các đồng nghiệp nhiệt tình chào hỏi tôi.

Không ai hỏi tôi từng làm ở đâu.

Không ai nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

Tôi chọn một chỗ gần cửa sổ, bắt đầu làm quen với môi trường mới.

Mọi thứ đều rất suôn sẻ.

Nhưng điện thoại tôi rung liên tục.

Toàn là cuộc gọi và tin nhắn từ công ty cũ.

Tôi không bắt máy cuộc nào.

Hai giờ chiều, một số lạ gọi đến.

“Alo?”

“Anh Chu, tôi là chị Vương đây.”

“Chị Vương, có chuyện gì sao?”

“Anh Chu, hệ thống của công ty…” Giọng chị nghe rất mệt mỏi. “Tổng giám đốc bảo tôi hỏi anh, anh có thể quay lại giúp một tay không? Giá cả có thể thương lượng.”

“Chị Vương, tôi đã chính thức vào làm ở công ty mới rồi.”

“Tôi biết, nhưng mà…”

“Chị Vương,” tôi ngắt lời, “chị còn nhớ ngày tôi nghỉ việc không?”

Chị im lặng.

“Trần Hạo bảo bảo vệ tịch thu thẻ nhân viên của tôi, ngay trước mặt cả công ty, đuổi tôi như đuổi chó.”

“Đó là ý của Trần Hạo…”

“Là Tổng giám đốc phê duyệt.”

Chị Vương không nói được gì.

“Vậy nên, chị Vương, tôi không giúp được.”

Tôi cúp máy.

Tắt nguồn điện thoại.

Tối hôm đó, tôi làm thêm đến tám giờ, tìm hiểu framework mã nguồn của công ty mới.

Kỹ thuật của công ty mới hiện đại hơn công ty cũ rất nhiều, có rất nhiều điều đáng học hỏi.

Về đến nhà, vợ tôi đã ngủ.

Tôi nhẹ nhàng rửa mặt, rồi nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà.

Hệ thống bên công ty cũ chắc đã hoàn toàn sập rồi.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Tôi vẫn chưa trút hết cơn giận này.

8.
9.
Sáng thứ Ba, công ty cũ hoàn toàn nổ tung.

Tiểu Lý nhắn tin cho tôi:
“Anh Chu, nền tảng dữ liệu khách hàng cũng sập rồi. Toàn bộ dữ liệu khách hàng bị loạn, bên kinh doanh đang phát điên.”

“Trần Hạo đâu?”

“Gọi một đội thuê ngoài đến cứu hỏa, kết quả là đám đó hoàn toàn không hiểu nổi code anh viết, càng sửa càng loạn.”

Tôi nhìn tin nhắn, không trả lời.

Ba giờ chiều, Trần Hạo đích thân gọi điện tới.

“Chu Minh, cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Giọng hắn mang theo chút hoảng sợ. “Cậu cứ ra giá, công ty có thể mời cậu làm cố vấn.”

“Trần tổng, tôi không rảnh.”

“Cậu!” Hắn nghiến răng nghiến lợi. “Cậu cố tình phải không? Trước khi nghỉ việc có phải cậu đã giở trò rồi đúng không?!”

“Trần tổng, anh đổ oan cho tôi rồi.” Tôi bật cười.

“Code vẫn còn nguyên trên máy chủ, tôi chưa hề động chạm vào bất cứ thứ gì. Hệ thống sập — là do các anh tự tay làm rối cả lên.”

“Chu Minh, cậu đừng có được đà làm tới!”

“Trần tổng, anh còn nhớ mình từng nói gì không?” Giọng tôi lạnh dần. “’Với thái độ như vậy, cậu đến công ty nào cũng thế thôi.’ Anh nhớ không?”

Bên kia im lặng.

“Còn câu này nữa,” tôi nói tiếp, “’Công ty thiếu ai cũng chạy được.’ Trần tổng, vậy giờ anh cứ để nó chạy đi.”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Chiều hôm đó, tôi đưa ra một quyết định.

Tan làm, tôi không về nhà ngay.

Tôi tìm một quán cà phê, mở laptop, đăng nhập từ xa vào máy Anh Chu ty cũ.

VPN vẫn còn hoạt động.

Tôi nhìn danh sách các thư mục hiện trên màn hình, hít sâu một hơi.

Hệ thống đơn hàng.

Nền tảng khách hàng.

Kết toán tài chính.

Và cả hệ thống chuỗi cung ứng còn dang dở 70%.

Ba năm tâm huyết.

470.000 dòng code.

Ngón tay tôi đặt lên bàn phím.

Có nên làm không?

Làm rồi, có thể sẽ gặp phiền phức.

Nhưng nếu không làm… cục tức này, tôi nuốt không trôi.

Tôi nhớ lại lời Trần Hạo nói:
“Code cậu viết? Đó là tài sản của công ty, liên quan gì đến cậu?”

Tốt.

Đã là “tài sản của công ty”, vậy giờ tôi sẽ biến nó thành “gánh nặng của công ty”.

Tôi mở trang quản lý kho mã nguồn.

Chọn toàn bộ các module lõi.

Sau đó, tôi nhấn phím Delete.

Một cửa sổ xác nhận hiện ra:
“Bạn có chắc chắn muốn xóa các tệp đã chọn không? Hành động này không thể hoàn tác.”

Tôi nhấn “Xác nhận”.

Thanh tiến trình bắt đầu chạy.

1%… 10%… 30%…