“An An, đừng từ bỏ giấc mơ của mình, bất cứ lúc nào, đừng bao giờ từ bỏ những gì em đã dốc hết tâm huyết và yêu thương.”

Anh ta liên tục khuyến khích tôi, và tôi thực sự đã nghe theo. Sau đó, tôi quyết định tổ chức một buổi triển lãm tranh, Khúc Xuyên rất vui, hết lòng giúp tôi thực hiện ước mơ. Hôm đó trời nắng đẹp, Khúc Xuyên đứng trước cửa triển lãm, xung quanh là những người đến xem tranh.

Anh ta cười nói:

“An An, đây mới là hình ảnh của em trong trí nhớ của anh.”

Dưới sự đồng hành của anh ta, từng chút một tôi dần lấy lại tình yêu cuộc sống. Một ngày nọ, tôi tình cờ nói rằng rất muốn đi công viên giải trí, không nói thêm lời nào, hôm sau, anh ta đã hủy hết mọi lịch trình để cùng tôi vui chơi thỏa thích.

Anh ta không giỏi ăn nói, không biết cách yêu, chỉ vụng về muốn dành cho tôi mọi thứ. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta, tôi bỗng thấy xúc động và muốn khóc.

Tôi có gì mà xứng đáng?

Đã mất đi một người như Lạc Hoài Minh, nhưng thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương.

Tôi phải thừa nhận, một mối tình cũng có thể trở thành dĩ vãng mờ nhạt, thỉnh thoảng là ký ức đáng nhớ.

Nơi trống rỗng trong tim tôi từng ngày, dần dần được Khúc Xuyên lấp đầy.

Trong những ký ức của tôi, hình ảnh về Lạc Hoài Minh ngày càng xa vời.

Tôi nghĩ, Khúc Xuyên nói đúng, ai cũng có quá khứ, nhưng không nên để nó kìm chân mình mãi.

Ba năm sau cái chết của Lạc Hoài Minh, tôi cuối cùng đã quyết định buông bỏ và bắt đầu yêu, kết hôn với Khúc Xuyên.

Ngày cưới, Khúc Xuyên run rẩy đến mức không thể đeo nổi nhẫn, phải thử nhiều lần mới đeo được vào tay tôi.

Anh ta ôm tôi và nói:

“An An, anh đã có một gia đình rồi, một gia đình thuộc về chúng ta.”

Những năm qua, tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Khúc Xuyên dành cho mình.

Nhưng đến giờ, tôi bắt đầu cảm thấy chút dao động về tình yêu kiên định ấy.

Thực tế trước mắt là, kể từ sau ngày chúng tôi cãi nhau, Khúc Xuyên không còn trở về nhà.

Anh ta cho rằng tôi muốn ly hôn chỉ vì không thể quên được Lạc Hoài Minh.

Có vẻ như để chọc tức tôi, anh công khai đối xử tốt với Quách Vi Vi.

Một nhân viên nhỏ ở phòng PR, lại được đặc cách thăng chức thành trợ lý riêng của anh ta, sắp xếp công việc và cuộc sống của anb ta, đi cùng anh ta đến mọi buổi tiệc.

Quách Vi Vi ngày càng hoạt náo trên mạng xã hội, khoe khoang các loại hàng hiệu, dự tiệc thời trang, chụp ảnh cùng các nhân vật nổi tiếng.

Những tin đồn không có căn cứ càng ngày càng lan rộng, một số người còn đến hỏi thăm tình hình từ tôi, muốn biết rõ thực hư về hôn nhân của tôi và Khúc Xuyên.

Tôi chỉ nói không có gì để tiết lộ.

Những người đó tưởng rằng qua thái độ im lặng kỳ lạ giữa tôi và Khúc Xuyên, và sự phô trương ngày càng quá đáng của Quách Vi Vi trên mạng xã hội, họ đã nhìn thấu sự thật.

Dường như tin đồn về cuộc hôn nhân đổ vỡ của tôi và Khúc Xuyên đã được xác thực.

Hàm Chi cũng nghe tin và gọi điện hỏi tôi:

“An An, hai người có chuyện gì vậy? Anh ta thật sự ngoại tình à?”

Khi đó, tôi đang nhìn chăm chú vào tờ siêu âm với hình ảnh một phôi thai chưa thành hình.

Hàm Chi không nghe thấy câu trả lời, liền tiếp tục:

“Để mình nói cho cậu biết nhé, tên khốn đó giàu có, cậu đừng để bị đuổi khỏi nhà với tay trắng đấy.”

“Tớ hiểu.”

Có lẽ là do hormone, khi đó tôi nghĩ, việc tôi đề nghị ly hôn hôm đó chỉ là do bốc đồng.

Nhưng hôn nhân không chỉ liên quan đến cảm xúc, mà còn rất nhiều thứ khác.

Tôi nên ngồi xuống và nói chuyện rõ ràng với Khúc Xuyên. Vì vậy, tôi quyết định đến công ty của anh ta.

Từ sau khi kết hôn, tôi đã nghỉ việc ở công ty của anh ta.

Từ khi kết hôn, tôi đã rời khỏi công ty của Khúc Xuyên và tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp của riêng mình.

Tôi rất ít khi đến công ty của anh ta, vì vậy sự xuất hiện của tôi vào lúc này khiến nhiều người không khỏi tò mò. Quách Vi Vi đứng chắn trước cửa văn phòng, vẻ ngoài của cô ta ngày càng tự tin, trưởng thành, và nụ cười thì vô cùng rạng rỡ, tự nhiên.

Đối diện với tôi, cô ta khách khí, nhưng không hề khuất phục, nói:

“Khúc phu nhân, Khúc tổng đang họp trong phòng họp, không có ở trong này. Hay là ngài vào phòng khách chờ một lát?

Ngài cũng biết đấy, văn phòng của Khúc tổng không phải ai cũng có thể tự tiện vào.”

Trợ lý Tiểu Lâm vội vã chạy tới, nhiệt tình mở cửa:

“Phu nhân, mời vào, Khúc tổng họp xong, tôi sẽ lập tức thông báo ngài đã tới.”

Tôi liếc nhìn Quách Vi Vi, ánh mắt cô ta đầy vẻ khiêu khích, Quách Vi Vi bước vào văn phòng, vừa pha trà cho tôi vừa nói:

“Phu nhân có lẽ lâu rồi không làm việc ở công ty, nên không biết mọi thứ ở đây đều có quy trình. Tôi chỉ đang làm theo đúng quy trình mà thôi.”

Tôi uống một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi cô ta:

“Thế nào? Cô đứng trước mặt sếp mình khoe sắc, tìm cách đi cửa sau để thăng tiến, công việc như thế có chính đáng không?”

Sắc mặt Quách Vi Vi lập tức thay đổi.

Trước mặt đồng nghiệp, bị tôi công kích như vậy, cô ta đỏ bừng mặt, đáp trả một cách nghiêm nghị:

“Khúc phu nhân, lời cô nói quá khó nghe rồi. Giữa tôi và Khúc tổng luôn trong sạch, cô có thể kiểm chứng từ Khúc tổng.”

“Nếu trong sạch như vậy, sao còn cản tôi không cho vào? Công ty này là của cô mở ra, hay cô đã thay Khúc Xuyên quyết định?”

Bên ngoài vang lên vài tiếng xì xào của những người tò mò, Quách Vi Vi căm phẫn nhìn tôi, tôi lạnh lùng nói:

“Ra ngoài.”

Cô ta giậm chân, bực bội chạy ra ngoài, trước khi rời đi còn đóng sầm cửa thật mạnh.

Nửa tiếng sau, Khúc Xuyên họp xong trở về.

Anh ta cởi áo khoác, Quách Vi Vi lập tức đón lấy một cách tự nhiên, treo lên giá.

Cô ta mắt đỏ hoe, Khúc Xuyên nhìn thấy, nhíu mày hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi vẫn ngồi trên ghế sofa, giống như một người thứ ba vô hình, lặng lẽ quan sát hành động thân mật của họ.

Quách Vi Vi lén liếc tôi, rồi giọng đầy uất ức nói:

“Phu nhân có lẽ hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, Khúc tổng, ngài hãy giải thích đi. Nếu không tôi chẳng còn mặt mũi nào mà làm việc ở công ty nữa.”

Khúc Xuyên bận rộn, nghe lời nhắc nhở này mới chú ý đến tôi, khuôn mặt anh ta cứng lại, thoáng chút không tự nhiên.

“An An, sao em lại đến đây?”

Tôi đáp: “Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”

Khúc Xuyên chầm chậm bước đến gần tôi, môi anh ta mấp máy, tỏ vẻ lùi bước:

“An An, nếu em vẫn muốn nói về chuyện ly hôn, anh nghĩ chúng ta không cần phải bàn thêm nữa.”

“Khúc tổng, ngài quên mất là lát nữa còn có buổi tiệc tối sao?”

Quách Vi Vi kịp thời chen ngang, cô gái trẻ này, với thái độ không biết sợ, lại một lần nữa khiêu khích tôi.

Bất ngờ, tôi cảm thấy trong lòng nảy sinh một chút ác ý.

“Không ly hôn? Vậy thì anh sa thải cô ta đi.”

Nụ cười trên môi Quách Vi Vi đột nhiên khựng lại, Khúc Xuyên cũng có vẻ kinh ngạc và bối rối.

Còn tôi thì cười mỉm, nhìn đôi nam nữ tự nhận mình trong sạch ấy.

“Không thể nào.”

Khúc Xuyên không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời, Quách Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta với ánh mắt càng thêm sâu đậm, mắt cô ta ngấn lệ, Khúc Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, rất dịu dàng, cố gắng giảng giải cho tôi:

“Cô ấy không làm sai điều gì. Chỉ vì em tức giận mà tùy tiện sa thải cô ấy, như thế không hợp lý, và cũng không tốt cho việc quản lý công ty.”

Trong khoảnh khắc này, tôi giống hệt như người vợ cả vô lý trong phim truyền hình, còn anh ta là người chồng lúng túng, còn cô ta thì là cô gái nhỏ ngây thơ, vô tội.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận trong lòng, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể để hỏi anh ta:

“Vậy thì, những bài đăng trên mạng xã hội của cô ta, những lời khiêu khích công khai đó? Dựa vào sự chống lưng của anh mà cản tôi vào văn phòng?”

Trước mặt anh ta, cô ta công khai khiêu khích tôi, và đó đã trở thành nguyên nhân lớn nhất khiến tôi muốn ly hôn.

Khi cô ta dễ dàng châm ngòi cho cơn giận của tôi, anh ta vẫn nghĩ rằng cô ta không hề phạm sai lầm nào sao?

Chẳng lẽ vấn đề giữa chúng ta chỉ là vì tôi là một người phụ nữ hẹp hòi và nóng nảy?

Trong ánh mắt của Khúc Xuyên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự mệt mỏi và bất lực sâu sắc.

“Tại sao em không thể hiểu cho anh, An An?”

“Khúc Xuyên, có lẽ em chưa bao giờ thật sự hiểu anh.”

Tôi đột nhiên cảm thấy việc đến đây để “nói chuyện” chỉ là một trò đùa nực cười.

Mọi thứ chỉ là do tôi tự mình tưởng tượng mà thôi.

Tôi quay người bước đi mà không còn chút lưu luyến nào.

Đêm đó, Quách Vi Vi đăng lên mạng xã hội một dòng trạng thái đầy ám muội:

“Hy vọng tối nay Khúc tổng đừng say quá, nếu không tôi lại khổ mất thôi. Ôi trời, sao một người tốt như vậy lại có người không biết quý trọng cơ chứ.”

Trong bức ảnh là một bữa tiệc, Khúc Xuyên má hồng rượu, cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi đã được cởi ra, trông có phần lộn xộn.

Anh cầm điếu thuốc, nói chuyện với ai đó.

Dòng trạng thái này quá mức trơ trẽn, gần như là một lời khiêu khích công khai.

Tôi đã nghĩ mình có thể bỏ qua điều này, nhưng phải thừa nhận rằng Quách Vi Vi đã thật sự khiến tôi giận dữ.

Suốt đêm đó, tôi không thể nào ngủ yên.

Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của họ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Đêm khuya, Khúc Xuyên say xỉn bước vào phòng ngủ của chúng tôi, cả người nồng nặc mùi rượu, ôm chầm lấy tôi, vừa ôm vừa khóc.

“Vợ ơi…”

Những giọt nước mắt của anh ta rơi xuống tóc tôi, giọng anh khàn khàn.

“Vợ ơi, chúng ta đừng ly hôn, được không?”

Tôi nghĩ, có lẽ trong mỗi cuộc hôn nhân đều có khoảnh khắc suýt trật bánh, nhưng nhiều người đã dùng nỗ lực để duy trì vẻ bề ngoài của một mối quan hệ.

Còn tôi vẫn ngây thơ ôm lấy những ảo tưởng của một cô gái trẻ.

Tôi luôn tin rằng, điều gắn kết tôi và Khúc Xuyên là tình yêu.

Chúng tôi đến với nhau vì tình yêu.

Nhưng giờ đây, tình yêu ấy còn bao nhiêu?

“Anh có từng làm chuyện gì với cô ta không?”

“Không.”

Anh trả lời dứt khoát.

“An An, anh vẫn sạch sẽ. Em biết anh đang nói về ai.”

Câu trả lời của tôi, chỉ là sự im lặng của cả căn phòng. Cái ôm của anh ta càng chặt hơn.

Một lúc sau, giọng nói của anh ta vang lên, trầm lắng và đầy cầu xin:

“Anh không chấp nhặt về Lạc Hoài Minh, vậy em cũng đừng cố chấp với Quách Vi Vi nữa. Anh sẽ cho cô ấy trở lại vị trí cũ. An An, chúng ta đừng ly hôn, cùng sống tốt, được không?”

Đây là nhượng bộ lớn nhất mà Khúc Xuyên có thể đưa ra.

Nhưng khi nhận ra điều này, trong lòng tôi, bỗng dâng lên một nỗi đau thấu xương.

Chồng tôi, vì một người phụ nữ khác, mà có thể rộng lượng buông bỏ mối tình thù mà anh đã canh cánh trong lòng bao năm, chỉ để giữ lấy cuộc sống với tôi.

Tôi có nên cảm thấy mình may mắn không?

Tôi nhắm chặt mắt, không muốn đối diện với anh ta nữa.

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn buông bỏ tất cả.

“Tháng sau là sinh nhật bố em, đừng quên tham gia.”

Bố mẹ tôi đều là những người tốt, họ biết Khúc Xuyên có tuổi thơ bất hạnh, nên đặc biệt đối xử tốt với anh ta.

Mẹ tôi nhớ Khúc Xuyên thích ăn món gì, mỗi khi chúng tôi về nhà, bà đều thay đổi món ăn để nấu cho anh ta. Bố tôi thấy Khúc Xuyên không có sở thích gì, nên nghĩ điều đó thật buồn tẻ, mỗi khi rảnh rỗi, ông lại kéo anh ta đi câu cá.

Họ dùng cách mà họ nghĩ là tốt nhất để đối xử với anh ta, dù có lẽ không thật sự phù hợp, nhưng Khúc Xuyên thật sự cảm nhận được. Anh ta cũng coi bố mẹ tôi như cha mẹ ruột, kính trọng và hiếu thảo với họ.

Trong những bữa ăn, anh ta và bố tôi cùng uống rượu, mẹ tôi cười không ngớt.

Đó là một khung cảnh rất hạnh phúc.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.

Khi chén rượu đã cạn đi một vòng, bố tôi đột nhiên quay đầu hỏi tôi:

“An An, việc chuẩn bị mang thai của các con thế nào rồi?

Con đã 32 tuổi, đến lúc phải có con rồi.”

Mọi người đều hướng ánh mắt quan tâm về phía tôi.

Dưới những ánh mắt đầy mong đợi ấy, tôi lấy ra một tờ giấy chẩn đoán.

“Có rồi.”

Bố mẹ tôi rất vui mừng.

“Tốt quá! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn rồi.”

Người đàn ông bên cạnh tôi cũng nở nụ cười.

“An An, sao không nói sớm cho anh biết?”

Tôi cũng cười, nhưng với ánh mắt gần như tàn nhẫn nhìn anh ta:

“Bây giờ thì không còn nữa, tôi đã phá bỏ rồi.”

Căn phòng chìm vào im lặng, trong ánh nhìn phức tạp của mọi người, tôi đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố một sự thật:

“Bố mẹ, con và Khúc Xuyên sẽ ly hôn.”

Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, anh ta ép tôi vào tường. Bên ngoài phòng ngủ, bố mẹ tôi đang tranh cãi về sự việc đột ngột này, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Khúc Xuyên, giờ đây lộ rõ sự đau đớn, giận dữ và tuyệt vọng không thể tả.

“Tại sao? Một chuyện quan trọng như vậy mà em không hề thông báo với anh, em tự mình quyết định?

Em đã phán tử hình cho con chúng ta như vậy sao?

Em có biết anh đã mong chờ đứa con này đến mức nào không?

Nguyên Tâm An, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?”

Khoảnh khắc này, Khúc Xuyên thực sự hận tôi, chúng tôi đã kết hôn bảy năm.

Những năm đầu, chúng tôi đều nghĩ mình chưa đủ chín chắn, và sự nghiệp là quan trọng hơn, nên không muốn có con.

Sau này, khi cả hai đều muốn có con, thì lại khó mà mang thai.