“Phụ hoàng, người có biết vì sao người đột nhiên ngã bệnh không? Còn nhớ nữ nhân mà ta đưa vào cung chứ?

Mỗi ngày người sủng hạnh ả, ta đều cho bỏ thuốc vào thức ăn. Ngự thiện phòng sớm đã nằm trong tay ta.

Như người từng nói, ta là tân đế tương lai, bọn họ dĩ nhiên phải nghe ta.”

“Người cũng đừng trách ta nhẫn tâm. Ta biết mẫu hậu chết như thế nào — bà là chính thê của người, nhưng trong lòng người lại chứa đựng nữ nhân khác.

Vì một câu mắng của mẫu hậu dành cho kẻ đó… người đã bóp chết bà.”

“Giờ người còn muốn cướp mất nữ nhân của ta? Vậy thì xuống dưới đó… nhớ tạ tội với mẫu hậu đi.”

Cố Vân Tiêu chết trong căm phẫn và bất cam.

Cố Minh kích động ôm lấy ta: “A Tham… cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi…”

Lời của hắn bỗng nhiên ngưng bặt.

Một lưỡi dao găm xuyên thẳng vào ngực hắn.

Cố Minh ngã xuống đất, kinh hoàng và đau đớn hỏi ta: “Tại sao…?”

Ta mỉm cười rút dao ra, ghé sát tai hắn thì thầm: “Điện hạ, thiếp đã từng nói rồi mà — tất cả những kẻ từng bắt nạt thiếp đều phải trả giá. Nhưng hình như chàng đã quên… chính chàng cũng là một trong số đó đấy.”

“Nhưng nhờ có chàng, ta mới dễ dàng trừ khử được Cố Vân Tiêu — kẻ phụ bạc cứ giả vờ thâm tình đó — thay mẫu thân ta báo thù.”

“À đúng rồi, quên nói cho chàng biết — người phụ nữ mà phụ hoàng chàng luôn giữ trong lòng… chính là mẫu thân của ta đấy. Đi đường bình an nhé, điện hạ.”

Không hổ là cha con, đến sắc mặt tức giận không cam lòng lúc chết… cũng giống hệt nhau.

Cố Minh tưởng rằng Cố Vân Tiêu suốt đời khắc ghi bóng hình mẹ ta, khiến mẫu hậu hắn uất ức mà chết.

Nhưng hắn không biết rằng, khi còn là hoàng tử, Cố Vân Tiêu đã lừa dối mẹ ta thế nào.

Khi đã có thê tử, hắn vẫn giả vờ chưa cưới ai, lừa mẹ ta lên giường.

Đến khi bị bại lộ, mẹ ta lại mang thai. Nhưng vì còn cần nhà vợ giúp tranh ngôi, hắn sợ vợ không vui, nên đã đá văng đứa con đầu lòng của mẹ ta, còn uy hiếp bà không được hé răng nửa lời, rồi phủi tay bỏ đi.

Về sau, phụ thân ta nhắm vào sản nghiệp của ngoại tộc nên cưới mẹ, nhưng vì bà đã không còn “trinh nguyên”, ông luôn lạnh nhạt, khinh thường, kéo theo cả ta cũng bị đối xử như thứ vô dụng.

Chính vì vậy, Thẩm Minh Châu – đứa con gái thứ – mới có thể ngang nhiên giẫm lên đầu ta, tùy ý nhục mạ.

Sau khi ta chết, phụ thân thậm chí không rơi nổi một giọt lệ, còn nói ta chết là đáng, vốn là kẻ dư thừa, rồi quay sang khen ngợi Thẩm Minh Châu bản lĩnh.

Cái gọi là “thâm tình đế vương” — chẳng qua là một vở kịch để an ủi lương tâm và lừa gạt người đời.

Ta dùng khăn lau sạch máu trên tay, quét mắt nhìn đám thị vệ, rút ra thánh chỉ:

“Thánh thượng sớm đã tiên đoán Thái tử sẽ phản nghịch, nên đặc biệt để lại di chiếu cho bản cung.”

“Thái tử mưu nghịch giết vua, không xứng làm quân, phế truất tức thì, xử trảm tại chỗ!”

“Hoàng hậu họ Thẩm, đã mang thai ba tháng, nếu trẫm có mệnh hệ gì, phong con trong bụng nàng làm Thái tử, phong Thẩm thị làm Thái hậu.

Trước khi Thái tử trưởng thành có thể thân chính, triều chính do Hoàng hậu toàn quyền xử lý!”

“Hiện nay, ai gia đã là Thái hậu, con ai gia mang trong bụng chính là hoàng đế tương lai. Các ngươi… còn không quỳ xuống?!”

Cố Minh chết rồi, đám người kia mất chỗ dựa, biết đại thế đã mất, liền đồng loạt quỳ xuống xin tha.

Ngày hôm sau, các đại thần kiểm tra di chiếu, xác nhận đó đúng là bút tích của tiên hoàng.

Thái y cũng bắt mạch xác nhận — ta quả thật đã mang thai ba tháng.

Thế là ta trở thành Thái hậu nhiếp chính.

Bề ngoài là Thái hậu, nhưng thực chất, ta đã chẳng khác gì nữ đế.

Phương pháp trị quốc của ta không hề thua kém Cố Vân Tiêu, thậm chí còn sáng suốt hơn, được lòng dân khắp nơi.

Nói đến đây, ta còn phải cảm ơn Cố Vân Tiêu — nhờ hắn để ta bắt chước bút tích giúp hắn phê duyệt tấu chương, vì sợ bị triều thần bàn tán nên chuyện này chỉ hai ta biết.

Nhờ vậy, ta mới có thể dễ dàng giả mạo di chiếu.

Thay vì gọi đó là sự tín nhiệm, ta thà gọi là sự coi thường.

Ta — nữ nhân yếu đuối vô năng trong mắt hắn — cuối cùng lại khiến hắn bại trận hoàn toàn.

Ta khẽ đặt tay lên bụng mình. Nếu một ngày nào đó, đứa con này cũng dám ép buộc ta…

Ta cũng sẽ không nương tay.

Cái chết thê thảm của kiếp trước, sự lạnh nhạt vô tình của phụ thân khiến ta hiểu rõ — với người như ta, tình yêu và tình thân đều không thể trông cậy.

Chỉ có quyền lực tuyệt đối, mới giúp ta làm chủ vận mệnh của mình.

Ta sẽ bước lên đỉnh cao nhất.

Ta sẽ khiến bọn họ phải phủ phục dưới chân ta, suốt đời không dám ngẩng đầu nhìn ta nữa.

(Toàn văn hoàn).