“Anh Cố, đợi đã, để tôi gọi Nam Âm nói chuyện trực tiếp với anh.”

Thật nực cười.

Nam Âm sắp kết hôn rồi.

Chiếc trâm cài quan trọng như thế, sao có thể để lại cho người đàn ông khác được?

Cô ấy đã dặn Đông Anh không biết bao nhiêu lần, rằng nhất định phải mang chiếc trâm này đến dự đám cưới của cô.

Để cô ấy có thể tự tay cài nó lên ngực áo chồng mình trong ngày trọng đại.

Đông Anh vốn đã không ưa gì Cố Bắc Chiêu từ lâu.

Nhưng Nam Âm lại cố chấp và ngốc nghếch, bị anh ta treo lơ lửng nhiều năm rồi lại bị bỏ rơi.

Nghĩ đến đây, Đông Anh chỉ muốn tát cho Cố Bắc Chiêu một cái.

May mắn là giờ đây Nam Âm đã hiểu ra, và đã tìm được một người đàn ông tuyệt vời.

Đông Anh thực sự vui mừng cho cô ấy từ tận đáy lòng.

Lần này đến, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

12

Khi tôi nhận được cuộc gọi từ Đông Anh, chiếc xe đã gần đến nhà họ Tần.

“Đông Anh, có chuyện gì vậy?”

“Âm Âm, mình đã đến gặp Cố Bắc Chiêu như cậu dặn.

Nhưng anh ta không đưa trâm cài, còn bảo nếu cậu nhất định muốn, thì phải tự mình đến gặp anh ta.”

Tôi vô thức liếc nhìn Nghiễn Châu ngồi cạnh.

Bỗng dưng tôi cảm thấy hơi chột dạ.

Dù chúng tôi vẫn còn khá xa lạ, Nghiễn Châu luôn giữ thái độ nhã nhặn, lịch thiệp và điềm đạm.

Nhưng khí chất toát ra từ anh lại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.

Vừa rồi, anh ấy đã nhận một cuộc gọi công việc ngay trên xe.

Chuyển đổi trôi chảy giữa tiếng Anh, Pháp và Quảng Đông.

Mệnh lệnh được đưa ra gãy gọn và dứt khoát.

Khí chất của một người ở vị trí cao cứ thế bộc lộ tự nhiên.

Sự hiện diện của anh khiến tôi trở nên mềm mỏng và dịu dàng một cách kỳ lạ, dù bản tính của tôi không phải như vậy.

Trong khi tôi còn chưa kịp nói chuyện thêm với Đông Anh, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Cố Bắc Chiêu.

“Nam Âm, em muốn lấy lại chiếc trâm cài, hay là cố tình gây chuyện?”

Tôi khựng lại trong giây lát, rồi bật cười vì tức giận.

“Nếu em định phá hỏng lễ đính hôn của anh và Thẩm Tương, anh khuyên em đừng phí công vô ích.

Còn nếu em muốn lấy lại chiếc trâm, thì hãy làm theo cách mà em đã đưa cho anh lúc trước.

Dù gì thì, với món đồ quan trọng như thế, không thể nhờ người khác lấy giùm được.”

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Đông Anh là bạn thân nhất của em, anh đưa nó cho cô ấy là được rồi.

Mọi hậu quả, em sẽ chịu trách nhiệm.”

Cố Bắc Chiêu bật cười nhạt:

“Nam Âm, anh cần nói rõ hơn sao?

Em đưa cho anh thế nào, giờ cứ lấy lại đúng như vậy.”

Rồi anh cúp máy ngay sau đó.

Cơn giận và sự xấu hổ dồn lên khiến mặt tôi đỏ bừng.

Chiếc trâm ấy đã được trao cho anh thế nào ư?

Là vào đêm sinh nhật 18 tuổi của tôi.

Cả tôi và Cố Bắc Chiêu đều uống say.

Trong căn phòng của tôi ở tầng ba của ngôi nhà cổ.

Anh đã ép tôi vào cánh cửa, hôn sâu đắm say.

Nụ hôn kéo dài đến mức tôi gần như không đứng vững.

Anh rõ ràng cũng rất bị cuốn vào cảm xúc đó.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn kìm nén và dừng lại.

Khi anh định rời đi, tôi đã gọi anh lại.

Và nhét chiếc trâm cài ấy vào tay anh.

Tôi nói với anh ý nghĩa của nó, món đồ này tượng trưng cho tình yêu.

Anh không nói gì, nhưng lại nhận lấy nó.

Chính vì vậy, tôi đã lầm tưởng rằng anh đã ngầm đồng ý và chấp nhận tình cảm của tôi.

Những năm qua, tôi đã sống trong một giấc mộng đầy u ám và tệ hại.

Giờ đây, khi tỉnh giấc, tôi chỉ muốn dứt khoát với mọi thứ trong quá khứ.

Tôi đã nghĩ rằng Cố Bắc Chiêu sẽ mong được trả lại chiếc trâm này, sẽ quăng nó đi như bỏ một thứ rác rưởi.

Nhưng không ngờ, anh lại nói những lời như vậy.

Chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra một cách muộn màng rằng,

Những sai lầm thời trẻ luôn có cái giá phải trả vào một ngày nào đó.

Nếu chiếc trâm cài ấy không mang ý nghĩa đặc biệt,

Tôi sẽ chẳng cần lấy lại làm gì.

Nhưng giờ tôi sắp lấy chồng rồi.

Giữ chiếc trâm ở chỗ Cố Bắc Chiêu sẽ không công bằng với Nghiễn Châu.

13

“Có chuyện gì sao?”

Giọng Nghiễn Châu bất ngờ vang lên, khiến tôi giật mình ngẩng đầu.

Ánh mắt tôi vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Trong lòng tôi trào lên một cảm giác khó tả, vừa ngại ngùng vừa khó chịu.

Tôi không muốn giấu giếm, nhưng giữa chúng tôi vẫn còn xa lạ, khiến tôi khó mở lời.

“Không có gì đâu.”

Cuối cùng, tôi chỉ lắc đầu.

Trong lòng thầm tính toán, dù phải nhờ đến bác Cố giúp đỡ, tôi cũng nhất định lấy lại món đồ đó.

Quyết tâm rồi, tôi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn.

“Thật sự không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ bên nhà bác Cố thôi.”

Tôi cố tỏ vẻ nhẹ nhàng, mỉm cười với Nghiễn Châu.

“Em có thể tự giải quyết được.”

Nghiễn Châu không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu:

“Được.

Nếu có gì khó khăn, Âm Âm.

Em cứ tìm anh bất cứ lúc nào.

Dù sao, em cũng là vị hôn thê của anh.”

Anh nói rất tự nhiên, như thể đã quen với cách gọi đó theo dì Chu.

Dù không phải lần đầu nghe, nhưng tai tôi vẫn ửng đỏ.

Nhất là khi anh nhắc đến từ “vị hôn thê” ngay cả sau gáy tôi cũng bắt đầu nóng ran.

Tôi đã đính hôn rồi.

Chỉ còn nửa tháng nữa là tôi sẽ trở thành vợ của anh.

Trong lòng tôi xen lẫn những cảm xúc khó tả vừa chua xót, vừa bồi hồi.

Nhưng cũng phảng phất chút hy vọng và niềm vui nhẹ nhàng.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chỉ khẽ liếc anh một cái rồi gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại bằng một tiếng:

“Ừm.”

Nghiễn Châu không nói thêm lời nào.

Khi xe đến trước nhà họ Tần, anh mở cửa xe, bước xuống trước, sau đó quay lại để đỡ tôi xuống.

Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay giữa của anh.

Kể từ ngày đeo nó lên, anh dường như chưa từng tháo nó ra.

Nghiễn Châu đưa tay đỡ tôi xuống xe, nhẹ nhàng nhưng đầy chu đáo.

Tôi bước xuống xe, anh vẫn không buông tay.

Ngược lại, anh nắm lấy tay tôi một cách rất tự nhiên.

Ban đầu tôi có chút ngượng ngùng, nhưng lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo.

Những ngón tay dài và mạnh mẽ nắm chặt lấy tay tôi.

Lòng tôi bỗng trở nên bình yên lạ thường, như thể chúng tôi sinh ra đã nên như vậy.

Từ xa, dì Chu nhìn thấy chúng tôi tay trong tay bước tới.

Bà mỉm cười mãn nguyện.

Không đợi chúng tôi lại gần, dì Chu đã nhanh chóng bước tới đón.

Bà ôm chặt tôi, nước mắt rơi lã chã.

“Âm Âm, con trông giống mẹ con hồi trẻ lắm.”

Nước mắt tôi cũng bất chợt trào ra như vỡ đê.

Hương thơm trên người dì rất dễ chịu, giống hệt mùi hương trong ký ức mờ nhạt của tôi về mẹ.

Nghiễn Châu đứng bên cạnh, lắc đầu bất lực, anh đưa cho chúng tôi khăn giấy.

“Dì ơi, nếu người ngoài nhìn thấy hai người ôm nhau khóc thế này, họ sẽ nghĩ con và ba bắt nạt hai người mất.”

Dì Chu lấy chồng ở tuổi bốn mươi, trở thành vợ của cha Nghiễn Châu.

Dù không có con ruột, bà luôn coi con riêng của chồng như con đẻ.

Nghiễn Châu luôn rất kính trọng bà.

Tôi đã biết rõ những điều này từ trước.

Vậy nên, điều khiến tôi luôn thắc mắc, là tại sao Nghiễn Châu lại đồng ý với cuộc hôn ước miệng này.

Rốt cuộc, mọi chuyện vốn chẳng liên quan gì đến anh.

Nhưng dì Chu chỉ bảo tôi hãy yên tâm, rằng sau này tôi sẽ hiểu lý do.

Vì thế, tôi không hỏi thêm.

Nghe vậy, dì Chu lau nước mắt cho tôi và cười.

Bà nắm chặt tay tôi: “Âm Âm, về nhà cùng dì nhé.”

Tôi theo bản năng quay sang nhìn Nghiễn Châu.

Anh cũng đang nhìn tôi.

Dưới bóng cây xanh rợp mát phía sau anh, ánh mắt anh ánh lên nụ cười dịu dàng khi tôi nhìn lại.

Anh đưa tay ra với tôi.

“Âm Âm, mình về nhà thôi.”

14

Còn hai mươi phút nữa mới đến sáu giờ.

Thẩm Tương đã trang điểm và làm tóc xong xuôi.

Nhưng Cố Bắc Chiêu vẫn chưa ra khỏi phòng nghỉ trên lầu.

Sau một lúc do dự, Thẩm Tương quyết định đi tìm anh.