13

Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi rời Hồng Kông, dẫn đoàn đi Tây An, Hà Nam, Ninh Hạ, dùng kiến thức của mình để truyền tải lịch sử đậm đà qua những câu chuyện huyền thoại cho từng du khách. Nhìn ánh mắt say mê của họ trước lịch sử, tôi cảm thấy tự hào vô cùng.

Trên đường đi, tôi thường nhận được những tin nhắn mơ hồ, chỉ là những lời chúc đi đường bình an. Tôi biết của ai nhưng chưa bao giờ hồi đáp.

Có người chia sẻ hình ảnh tôi lan truyền văn hóa lịch sử lên mạng, có lẽ nụ cười của tôi đã truyền cảm hứng cho họ, hoặc có lẽ là sự kính trọng đối với dòng chảy lịch sử, tôi bỗng nổi tiếng trên mạng. Cả bố mẹ của bé gái mà tôi từng cứu cũng lên tiếng, tôi được ca ngợi là nữ hướng dẫn viên xinh đẹp nhất.

Tôi nghĩ rằng ước mơ thuở đầu của mình đang dần dần trở thành hiện thực, và cuộc đời tôi cũng đã có những kế hoạch mới.

Lần tiếp theo gặp lại Phó Từ là ở dưới khu nhà tôi, tôi vừa đi ăn với đồng nghiệp về.

“Uyển Uyển, lâu rồi không gặp!”

Tôi mỉm cười nhạt: “Ừm, nên lần này anh lại đến để chế giễu tôi à?”

Lần đầu tiên tôi thấy Phó Từ bối rối, anh ta nắm chặt tay áo, lắc đầu nhưng môi vẫn mím chặt.

Anh ta gầy đi, không còn vẻ ngạo mạn như trước.

Tôi định lướt qua để rời đi, nhưng bóng dáng cao lớn của anh ta chắn lối.

“Uyển Uyển, lần này anh đến là để xin lỗi. Lỗi đều là ở anh, anh đã không biết trân trọng em. Cho đến khi nhìn thấy em trên màn hình, rạng rỡ và tự tin nhưng càng lúc càng xa anh, anh mới nhận ra người anh yêu luôn là em, anh không thể mất em.

“Anh đã dứt khoát chấm dứt với An Nhiên và những người phụ nữ khác, anh chỉ cần em!

“Em có thể trở về bên anh không? Anh sẵn lòng ủng hộ sự nghiệp của em, ước mơ của em. Anh thực sự không thể sống thiếu em.”

Tôi lùi lại vài bước, dưới ánh trăng mới thấy rõ vẻ mặt của Phó Từ lúc này. Anh ta đã không còn chút hào hoa như xưa, khẩn cầu một cách đầy hèn mọn. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vui đến rơi nước mắt, không cần nhiều lời mà lao vào vòng tay anh ta.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều không thể quay lại nữa.

“Phó Từ, tôi thích cuộc sống hiện tại, sẽ không vì ai hay điều gì mà thay đổi. Chúng ta từng có những kỷ niệm đẹp, nhưng không thể cùng nhau đi đến cuối đời.

“Có những tình yêu, đã lỡ là lỡ, không bao giờ trở lại được nữa. Xin anh tôn trọng tôi, đừng đến nữa.”

14

Lần này, tôi không ngoảnh lại, bước thẳng về căn nhà của mình.

Phó Từ đã ký đơn ly hôn, tôi quay về Thượng Hải để hoàn tất các thủ tục. Việc chia tài sản giữa chúng tôi diễn ra bình thản hơn tôi tưởng.

Phó Từ để lại cho tôi 70% tài sản, nhưng tôi không nhận. Tôi là người không quá ham muốn vật chất, và dù không còn tình yêu giữa tôi với Phó Từ, anh ta cũng từng cùng tôi vượt qua những ngày đen tối nhất.

Những điều đã qua, tôi không hận anh ta, nhưng cũng chẳng muốn làm khó anh ta.

Bóng dáng của quá khứ cứ để chôn sâu vào hôm nay.

Vừa ra khỏi sân bay, tôi đã thấy một người ôm bó hoa đợi ở cửa đón.

“Anh sợ em sẽ không quay lại.”

“Tại sao?”

“Vì anh đã luôn chờ đợi em!”

Hứa Dương trang trọng trao bó hoa vào tay tôi.

“Uyển Uyển, giờ em đã tự do rồi, anh có thể theo đuổi em được chứ?”

“Anh không ngại chuyện em đã từng ly hôn sao?”

“Anh chỉ là một người bình thường thôi. 32 tuổi, lương tháng 10 nghìn, ngoại hình bình thường, thu nhập bình thường, trí tuệ cũng bình thường. Em có ngại không?”

Tôi bật cười, Hứa Dương luôn biết cách mang đến cho tôi giá trị tinh thần. Nếu tôi tự hạ thấp bản thân, anh ấy sẽ chọn cách hạ mình xuống sâu hơn để cùng tôi.

Một người đàn ông như thế, tại sao tôi lại không thể mở lòng?

Tôi khoác tay anh ấy: “Đi thôi, bạn trai tương lai!”

15

Ánh mắt của Hứa Dương là nơi tôi tìm thấy niềm hy vọng đã mất từ lâu. Thì ra cuộc sống mới, con người mới, đã chờ đợi tôi từ khi tôi đặt chân đến Hồng Kông.

Vì vậy, tôi yêu Hồng Kông, cũng quyết định sẽ bén rễ tại đây.

Trong quá trình học hỏi không ngừng, tôi làm phong phú bản thân. Cùng Hứa Dương, tôi đi khắp nơi tham quan bảo tàng, thưởng thức món ngon, ghi lại những khoảnh khắc quý giá của chúng tôi qua từng bức ảnh kỷ niệm.

Sau này, tôi trở thành đại sứ quảng bá của Hồng Kông, nhìn thấy áp phích của mình dán khắp các góc phố trong thành phố này, lòng tôi không khỏi dâng lên niềm tự hào. Thì ra, sự tuyệt vời của tôi không chỉ nằm trong mắt người mình yêu, mà còn trong trái tim của nhiều người khác.

Lần tiếp theo nghe tin về Phó Từ là qua một cuộc phỏng vấn. Thực ra tôi không quan tâm, nhưng vì sợ Hứa Dương để ý nên định chuyển kênh, nhưng anh ấy ngăn lại.

Người dẫn chương trình đang tò mò hỏi: “Chúc mừng anh trở thành một trong mười doanh nhân xuất sắc nhất Thượng Hải! Trong giây phút đầy cảm xúc này, anh muốn chia sẻ với ai nhất?”

Phó Từ im lặng ba giây, sau đó ngẩng lên với ánh mắt chất chứa nỗi buồn.

“Đã từng có, nhưng giờ thì không còn nữa.”

“Là một người rất quan trọng với anh sao?”

“Phải, nhưng tôi đã đánh mất cô ấy. Giờ đây, cô ấy sống rất tốt, tôi không còn tư cách để làm phiền.”

Hứa Dương tắt tivi, không quên buông lời châm biếm.

“Đáng đời, không biết trân trọng, cuối cùng lại để anh nhặt được báu vật.”

Tôi bật cười, trước Phó Từ, Hứa Dương giống như một kẻ nhỏ nhen, chẳng có chút khoan dung nào của một người thầy cả.

16

Sự nghiệp của Phó Từ không kéo dài được lâu, vì anh ta đã qua đời, do ung thư dạ dày.

Tôi chỉ biết tin này khi nhận được một lá thư kỳ lạ.

“Uyển Uyển, xin lỗi vì thông báo tình trạng của anh theo cách này. Khi em đọc thư thì có lẽ anh đã không còn. Có lẽ đây là nghiệp báo; những ai phụ bạc chân tình đều không có kết cục tốt. Anh hiểu điều này quá muộn màng.

“Luôn luôn, anh xem em như minh chứng cho sự thành công của anh, anh cố gắng cung cấp cho em mọi thứ tốt nhất về vật chất. Anh lao vào làm việc, nhưng rồi dần dần anh nhận ra nụ cười của em ngày càng ít, khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa. Có vẻ như anh không còn cần em nữa.

“Anh bắt đầu trống rỗng, tìm kiếm cảm giác được tôn thờ và cần thiết từ những người phụ nữ khác, nhưng khi nhìn kỹ lại, anh thấy bóng dáng của em trên người họ. Anh tưởng mình sẽ vui, nhưng không.

“Có lẽ đứa trẻ chỉ là cái cớ, là cái cớ cho sự phản bội của anh. Đến khi em rời đi, anh mới nhận ra người tôi thực sự cần luôn là em. Nhưng tiếc thay, khi hiểu ra thì đã quá muộn, chẳng còn cơ hội để quay lại.

“Anh nghĩ, khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh chính là những ngày nghèo mà bình yên cách đây năm năm.

“Uyển Uyển, chúc em mọi điều tốt lành!”

Tôi cất lá thư, châm lửa đốt đi.

Chuẩn bị nguyên liệu, chờ đợi Hứa Dương tan làm về nhà.

Hai năm sau, tôi sinh con, gia đình ba người tràn đầy hạnh phúc.

Cuộc sống đủ đầy bình yên khiến tôi mãn nguyện.

(Toàn văn hoàn.)

Scroll Up