“Phụ hoàng yêu thương tất cả hoàng tử như nhau.”
Ta gắng gượng mỉm cười, “Được rồi, những chuyện này con không cần bận tâm. Mai còn phải thượng học, nghỉ sớm một chút đi.”
Dỗ Thành Diệp ngủ yên, ta một mình đứng giữa sân viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng khó yên.
Kiếp trước ta tranh sủng đoạt vị, bất chấp thủ đoạn, cuối cùng hại người hại mình. Kiếp này ta chỉ muốn giữ mình thanh tịnh, để Thành Diệp sống một đời bình yên. Nhưng xem ra… cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cuối tháng hai, tiết xuân dần ấm.
Hôm ấy ta đến Phúc Ninh cung thỉnh an, Thái hậu bỗng nhắc đến: “Gần đây hoàng đế hỏi đến mối giao hảo giữa con và Uyển mỹ nhân.”
Tay ta khựng lại trên chén trà, “Hoàng thượng… hỏi thế nào ạ?”
“Ngài nói con xưa nay độc lai độc vãng, gần đây lại hay qua lại với Uyển mỹ nhân, hỏi ai gia có biết nguyên do hay không.”
Ánh mắt Thái hậu sâu xa nhìn ta.
Ta đặt chén xuống: “Thần thiếp và Uyển mỹ nhân chỉ đàm luận thi thư vài lần, không thể gọi là thân thiết.”
“Lời ấy lừa được người ngoài, chẳng qua không qua nổi hoàng đế.”
Thái hậu lắc đầu, “Tính hắn vốn đa nghi, con có Đại hoàng tử, giờ lại gần gũi sủng phi, hắn sao có thể không sinh nghi?”
Tim ta khẽ thắt. Quả đúng với bản tính hoàng thượng — hễ có dấu hiệu bất thường, tất sẽ suy đoán ta có mưu tính.
“Thần thiếp sơ suất.”
Ta thấp giọng nhận lỗi, “Xin Thái hậu chỉ dạy.”
“Hoàng đế ghét nhất hậu cung thông đồng với tiền triều.”
Thái hậu trầm giọng, “Nếu để hắn nghĩ con kết thân với Uyển mỹ nhân là vì tiền đồ Thành Diệp…”
Một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ta. Đó chính là mục đích thực sự khi ta kết minh với Yến Thư!
“Thần thiếp đã hiểu.”
Ta trịnh trọng đáp, “Sẽ hành sự cẩn trọng hơn.”
Đầu tháng tư, tin chấn động lan khắp hậu cung — phụ thân của Lệ phi, Phó trấn ngự đại thắng tại Tây Bắc, tiêu diệt ba vạn địch quân, bắt sống thủ lĩnh.
Điều này đồng nghĩa với việc chỗ dựa của Lệ phi thêm vững chắc, nàng ta sắp được đắc thế trở lại.
“Nương nương, nghe nói hoàng thượng long nhan đại duyệt, muốn thăng vị cho Lệ phi nương nương.”
Nét mặt Yên Sương đầy lo âu.
Ta đang tỉa nhánh lan, nét mặt bình thản: “Chuyện nằm trong dự liệu.”
“Nhưng… Lệ phi nương nương xưa nay vẫn coi người là cái gai trong mắt…”
“Không sao cả.”
Ta đặt kéo xuống, “Đi, mời Uyển mỹ nhân đến.”
Khi Yến Thư tới, sắc mặt cũng không khá hơn: “Nương nương nghe tin rồi chứ? Phó đại tướng quân lập đại công.”
“Ừ.”
Ta rót chén trà cho nàng, “Ngươi tính sao?”
Yến Thư trầm ngâm giây lát, rồi đáp: “Phó gia thế lớn, lúc này chưa nên trực tiếp đối đầu. Thần thiếp nghĩ… nên tạm thời né tránh.”
“Rất khôn ngoan.”
Ta khẽ gật đầu, “Lệ phi nếu đã được sủng ái trở lại, người đầu tiên nàng ta muốn đối phó tất nhiên là ngươi. Từ nay, ngươi nên hạn chế xuất cung, chuyện ăn uống, xiêm y đều phải cẩn thận từng ly từng tí.”
Yến Thư nhìn ta đầy cảm kích, “Đa tạ nương nương chỉ điểm.”
Nàng hơi chần chừ một chút, rồi nói tiếp: “Còn có một chuyện… thần thiếp vẫn chưa bẩm báo với hoàng thượng.”
“Chuyện gì?”
“Thần thiếp… có lẽ đã mang thai.”
Chén trà trong tay ta khẽ run, “Chắc chắn chứ?”
“Vẫn chưa xác định.”
Yến Thư nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, “Kinh nguyệt đã muộn nửa tháng, gần đây lại hay buồn nôn… Thần thiếp định đợi xác định rồi mới báo tin.”
Ta trầm ngâm giây lát, “Tạm thời đừng để lộ. Nếu Lệ phi biết ngươi hoài thai, nhất định sẽ càng thêm điên cuồng.”
Yến Thư gật đầu, “Thần thiếp đã rõ.”
Ta nhìn xuống bụng nàng vẫn còn phẳng lặng, trong lòng dâng lên nỗi xúc cảm khó tả. Kiếp trước Yến Thư cũng từng mang thai, nhưng kết cục lại bi thảm… Nếu lịch sử tái diễn, ta nên ngăn cản hay là đứng nhìn?
“Uyển mỹ nhân.”
Ta nghiêm giọng, “Từ hôm nay, đồ ăn mỗi ngày của ngươi, bản cung sẽ đích thân sai người chuẩn bị. Y phục và dụng cụ hằng ngày, trước tiên cũng dùng của bản cung.”
Ánh mắt Yến Thư thoáng lộ vẻ xúc động, “Nương nương…”
“Không cần nhiều lời.”
Ta ngắt lời nàng, “Cứ xem như… là vì ước định của chúng ta.”
Tiễn Yến Thư rời đi, ta đứng trước cửa sổ hồi lâu không nói một lời.
Lệ phi phục sủng, Yến Thư hoài thai, triều đình lại bắt đầu rộ lên bàn luận việc lập Trữ quân… Chuỗi biến cố liên tiếp này sẽ triệt để làm thay đổi cục diện hậu cung.
Mà ta — người đã sống lại một đời, vốn muốn đứng ngoài bàng quan — nay đã sớm bị cuốn vào vòng xoáy ấy.
“Yên Sương.”
Ta khẽ dặn dò, “Tới khố phòng mang bộ ngân châm kia tới đây. Còn nữa, từ nay trở đi, mọi đồ ăn trong ngoài Chiêu Hoa điện đều phải được kiểm tra cẩn thận.”
Mùng năm tháng năm, tiết Đoan Ngọ.
Trong cung thiết yến mừng lễ, vốn dĩ ta không định để Thành Diệp tham gia, song hoàng thượng đặc biệt ban chỉ, yêu cầu toàn bộ hoàng tử đều phải có mặt.
Trước khi xuất môn, ta dặn đi dặn lại Thành Diệp: “Ghi nhớ lời mẫu phi — chỉ ăn đồ ăn mang từ Chiêu Hoa điện, bất luận kẻ nào đưa, đều phải khéo léo từ chối.”
“Nhi thần ghi nhớ.”
Thành Diệp ngoan ngoãn gật đầu, “Mẫu phi đã nhắc rất nhiều lần rồi.”
Ta chỉnh lại cổ áo cho hắn, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng nặng.
Trong yến tiệc, Yến Thư vận cung trang rộng rãi, bụng vẫn chưa rõ ràng nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt lấp lánh dịu dàng mẫu tính.
Lệ phi trang điểm lộng lẫy, đầu đầy trân châu bảo thạch sáng rực dưới ánh dương.
Nàng ta không ngừng dâng rượu mời hoàng thượng, lời nói cử chỉ đều lộ vẻ đắc ý. Nhờ công trạng hiển hách của phụ thân, hoàng thượng đối với nàng ta cũng khoan dung hơn hẳn.
Yến tiến được một nửa, bỗng một tiểu cung nữ “vô ý” hất đổ chén rượu lên xiêm y của Yến Thư. Nàng liền đứng dậy lui vào tịnh điện thay y phục. Ta lập tức chú ý thấy Lệ phi liếc mắt ra hiệu cho thị nữ thân cận.
“Yên Thu,”
ta thấp giọng căn dặn, “bám theo nàng ấy, nhưng chớ kinh động ai.”
Yên Thu lặng lẽ rời chỗ. Không bao lâu sau, nàng vội vã quay lại, ghé sát tai ta thì thầm: “Nương nương, không ổn rồi! Có người đã đốt xạ hương trong tịnh điện nơi Uyển mỹ nhân thay y phục!”
Tay ta gần như làm gãy cả đũa. Xạ hương! Kiếp trước đứa con đầu tiên của Yến Thư chính là vì xạ hương mà hỏng mất!
“Uyển mỹ nhân đâu?”
“Nô tỳ kịp thời nhắc nhở, nàng chưa bước vào trong. Nhưng…”
Yên Thu hạ thấp giọng hơn, “Cung nữ kia nói hớ chuyện, giờ cả yến hội đều biết Uyển mỹ nhân có thai rồi.”
Tim ta nặng trĩu. Tin tức Yến Thư mang thai, lại bị ép công khai đúng ngay thời khắc Lệ phi đắc thế nhất!
Quả nhiên, hoàng thượng sau khi hay tin thì vô cùng hoan hỉ, lập tức tấn phong Yến Thư làm Uyển tần, ban thưởng trân bảo không kể xiết. Lệ phi cười gượng, nhưng ánh nhìn độc ác trong mắt thì không cách nào che giấu.
Sau khi tan tiệc, ta tìm cách tránh ánh mắt thị vệ, đến vườn ngự hoa sau núi giả bí mật gặp Yến Thư.
“Chuyện hôm nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
Sắc mặt Yến Thư trắng bệch, “Bên cạnh thần thiếp nhất định có tai mắt của Lệ phi.”
“Cung nữ thân cận của ngươi — Phục Linh,”
ta nói thẳng không vòng vo, “nàng ta là người của Lệ phi.”
Yến Thư kinh ngạc nhìn ta, “Nương nương làm sao biết được?”
“Trực giác.”
Ta nhàn nhạt đáp qua loa, che giấu ý định thực sự, “Việc trước mắt là phải thanh trừ hết người bên cạnh ngươi. Từ hôm nay trở đi, mọi đồ ăn, y phục của ngươi đều do bản cung trực tiếp lo liệu.”
Yến Thư cảm kích nắm lấy tay ta, “Đại ân của nương nương, thần thiếp khắc cốt ghi tâm.”