Bà gửi bức ảnh cuối cùng — bảng điện tử ở quảng trường âm phủ hiện dòng chữ:
【Bà Lâm · Kênh chuyển kiếp đã mở】
【Đích đến: Miền Nam · Gia đình giáo viên】
【Tên mới: A Mãn】
Cả nhóm im lặng.
Chú hai nhắn:
“Mẹ, đi bình an nhé.”
Bác nhắn:
“Kiếp sau, vẫn làm mẹ con.”
Ba tôi gõ, tay run, xóa ba lần mới viết xong:
“Mẹ, con trai… nhớ mẹ.”
Mẹ không nhắn, chỉ lặng lẽ cúi đầu trước bia.
Tôi nhìn dòng “Tên mới: A Mãn”, nước mắt rơi.
Bà đã âm thầm trả lại chính mình cho tôi.
Lúc nhang sắp tàn, gió bỗng ngừng.
Ba làn khói bay song song lên trời, như một bàn tay nhẹ nhàng vẫy chào tạm biệt.
Trên đường về, không ai nói gì.
Nhưng tôi biết, trong lòng mỗi người đều trống đi một phần… và cũng được lấp đầy một phần.
Về đến nhà, tôi lấy chiếc Huawei giấy từ ngăn kéo, đặt vào tủ kính bên ảnh bà.
Bên cạnh là tấm ảnh gia đình, vỏ bánh thanh đoàn, và cuốn sổ tiết kiệm.
Ba tôi đứng ở cửa:
“Không đốt nữa sao?”
Tôi lắc đầu:
“Bà bảo, sống tốt ở dương gian, chính là hương khói tốt nhất.”
Ông trầm mặc, quay vào trong.
Mười phút sau, bưng ra ba tô mì nước trong.
“Hương vị của mẹ con.” – ông nói.
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, từ tốn ăn từng đũa.
Không ai nhắc đến ‘chuyển kiếp’, không ai nói ‘tạm biệt’.
Nhưng tất cả đều hiểu — có người tuy đã đi xa, nhưng đã để lại mái nhà vĩnh viễn ở dương gian.
Bảy ngày sau khi bà chuyển kiếp, tôi làm ba việc:
Một, đóng nhóm âm phủ vĩnh viễn.
Không phải lãng quên, mà là không cần dựa vào giấc mơ để xác nhận tình yêu nữa.
Hai, cho thuê lại nhà cũ, nhưng giữ nguyên phòng ngủ chính.
Dưới gầm giường, giấy kết hôn vẫn còn.
Ba, bắt đầu viết nhật ký.
Dòng đầu tiên viết:
“Hôm nay, tôi không ăn mì gói.”
Ba tháng sau, đến ngày Đông chí.
Cả nhà đi tảo mộ.
Không đốt điện thoại giấy, không đốt trạm phát sóng.
Chỉ mang bánh thanh đoàn, trà cúc, và ba tô mì nước trong.
Ba tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng lau bia mộ.
Mẹ tôi đặt đồ cúng, từng động tác nhẹ nhàng.
Tôi đứng cạnh, không khóc.
Gió thổi lên, tôi nghe như có tiếng cười khẽ — giống giọng bà khi xưa hối tôi ăn cơm.
Trên đường về, anh họ nói:
“Mẹ anh báo mộng, nói dưới đó mở thi khiêu vũ, bà đăng ký rồi.”
Em họ cười:
“Ba em bảo là giám khảo, chỉ chấm váy đỏ!”
Cả nhà cười rộ.
Không ai thấy kỳ lạ.
Vì tất cả đều biết — họ ở một thế giới khác, cũng đang sống rất tốt.
Tối hôm đó, tôi lấy điện thoại cũ của bà ra, sạc pin.
Màn hình sáng lên, hình nền vẫn là tấm ảnh cả nhà.
Tôi mở phần ghi âm, tìm đoạn cuối cùng bà ghi lại:
“Tiểu Mãn à… đừng ăn đồ ngoài hoài.
Bà muối củ cải cho con rồi, để tầng hai trong tủ lạnh…”
Tôi bật nghe.
Nghe xong, không xóa.
Mà đặt làm báo thức.
Sáng hôm sau, chuông báo reo.
“Dậy đi, Tiểu Mãn.”
Tôi mở mắt, ánh nắng tràn vào phòng.
Tín hiệu dương gian đầy vạch.
Tôi không còn cần nhóm âm phủ để xác nhận bà còn bình an.
Vì tôi biết — bà đang sống ở một góc nào đó trên thế giới này,
Lặng lẽ, ấm áp, và mãi mãi yêu tôi.
Và tôi cũng đã học được một điều:
Sống tốt ở dương gian, chính là câu trả lời đẹp nhất cho một lời tạm biệt.
(Toàn văn hoàn.)