09

Khi Thẩm Thiếu Hằng về nhà, tôi đang ngồi trên sofa xem phim hài, cười không ngớt.

Thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng anh về.

Thẩm Thiếu Hằng ho khẽ ở cửa.

Tôi nhìn qua, không phản ứng gì.

Anh hơi cau mày.

Đây là lần đầu tiên tôi không chạy đến chào anh như trước, không thể hiện sự thân mật thường ngày.

Rất nhanh, anh lại lấy lại vẻ tự nhiên:

“Xem gì mà vui thế?”

Anh bước tới, theo thói quen định xoa đầu tôi.

Mùi nước hoa còn lưu lại phảng phất quanh anh.

Đây là mùi hương mà Lộ Dao yêu thích nhất.

Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn, theo phản xạ tránh đi.

Anh muốn giả vờ như không có chuyện gì, còn tôi thì không muốn phối hợp.

Bàn tay Thẩm Thiếu Hằng lơ lửng giữa không trung.

Anh có chút ngỡ ngàng, rồi giọng điệu trở nên nặng nề:

“Kiều Kiều.”

Đây là dấu hiệu anh không hài lòng.

Trước đây, tôi sẽ nhẹ nhàng dỗ dành anh.

Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn làm thế.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tôi quay đi, bấm nút tắt tiếng trên TV:

“Tôi đã nhờ người soạn thảo xong giấy ly hôn.”

“Khi nào đến, anh chỉ cần ký vào là được.”

Gương mặt Thẩm Thiếu Hằng lập tức trở nên khó coi, giọng anh đầy giận dữ:

“Khương Kiều, em rốt cuộc muốn gây chuyện đến bao giờ?”

Tôi không hiểu.

Tôi đã đủ biết điều, vậy tại sao anh vẫn không hài lòng?

“Tôi đang dọn chỗ cho Lộ Dao, chẳng lẽ anh không vui sao?”

Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

Thẩm Thiếu Hằng cười lạnh: “Em quả là rộng lượng.”

Tôi cúi đầu, giọng nói thật khẽ:

“Vì tôi tự biết thân phận của mình.”

Một người không thuộc về tôi.

Dù có đuổi theo thế nào cũng vô ích.

“Vậy nên ly hôn đi.”

Sau khi tôi nhắc đi nhắc lại chuyện ly hôn, cuối cùng Thẩm Thiếu Hằng cũng nổi giận.

Anh nghiến răng đồng ý: “Được, nhưng em đừng hối hận.”

Tôi im lặng một lúc.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, sắc mặt Thẩm Thiếu Hằng dịu lại đôi chút, hàng lông mày hơi giãn ra.

Anh dường như chắc chắn rằng tôi sẽ hối hận.

Nhưng tôi nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không hối hận đâu.”

Thẩm Thiếu Hằng đột nhiên nội giận.

Anh giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng nói: “Anh cũng sẽ không hối hận.”

“Đừng nghĩ rằng anh thích em tới nỗi không thể ly hôn với em.”

“Người anh yêu chỉ có mình Dao Dao.”

“Anh chỉ coi em như em gái mà thôi.”

“Nếu không phải do ba mẹ tác hợp, anh đã không kết hôn với em.”

Anh nói nhanh, dường như vội vã chứng minh điều gì đó.

Tôi nhìn anh với ánh mắt xa lạ, không thể nào tin nổi rằng anh sẽ nói ra những lời như vậy:

“Thẩm Thiếu Hằng, chính anh là người cầu hôn em.”

“Em chưa bao giờ ép buộc anh.”

“Kết hôn ba năm, anh nói coi em như em gái?”

“Anh sẽ hôn và ôm em gái của mình sao?”

“Anh sẽ có con với em gái mình sao?”

Về chuyện đứa bé.

Tôi lại nói ra điều đó trong tình huống này.

Anh sững sờ, môi khẽ run: “Gì cơ?”

Tôi không muốn nói thêm nữa, ánh mắt đầy thất vọng.

Đột nhiên, tôi cảm thấy Thẩm Thiếu Hằng không xứng đáng với tình yêu của tôi.

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới, không hề do dự ném vào thùng rác và quay lưng bước đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.

Thẩm Thiếu Hằng bất ngờ ném chiếc điện thoại ra xa.

Một tiếng “choang” vang lên, có thứ gì đó vỡ nát.

10

Tôi trở về đoàn phim, quay những cảnh cuối cùng.

Trong thời gian đó, bản thỏa thuận ly hôn đã được soạn xong.

Tôi gửi nó cho Thẩm Thiếu Hằng.

Nhưng không nhận được hồi âm.

Công việc quá bận rộn.

Tinh thần của tôi cũng không quá tốt.

Vì vậy, tôi chỉ có thể quay xong phim rồi mới đến tìm Thẩm Thiếu Hằng để ly hôn.

Khi đang chờ đến lượt quay, điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là mẹ của Thẩm Thiếu Hằng.

Tôi chỉnh đốn lại tâm trạng, rồi nghe máy:

“Alo, mẹ.”

“Gần đây Thẩm Thiếu Hằng ngày nào cũng cau có, tính khí như ăn phải thuốc nổ vậy.”

“Mẹ hỏi ra mới biết là con muốn ly hôn với nó?”

Tôi không nói gì.

Đầu dây bên kia tiếp tục:

“Mẹ biết Dao Dao đã trở về, trong lòng con chắc là không vui.”

“Hờn dỗi một chút là được rồi, ngày tháng vẫn phải tiếp tục sống.”

“Con và nó đến với nhau không dễ dàng gì.”

“Phải, không dễ dàng gì.” Tôi đáp.

Tình cảm của tôi lặng lẽ và âm thầm, chờ đợi suốt mười năm mới đổi lấy cuộc hôn nhân này.

Vì vậy, tôi đã cố gắng vun đắp cho cuộc sống khó khăn lắm mới có được này.

Mong chờ rằng nó sẽ đơm hoa kết trái.

Nhưng bây giờ, hoa sẽ không nở nữa.

Và tôi cũng không muốn chờ đợi nữa:

“Nhưng con thực sự nghiêm túc mà.”

Một bầu không khí im lặng chết chóc.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh từ đầu dây bên kia:

“Ơ, Thiếu Hằng—”

Mẹ anh ngừng lại, thở dài:

“Con làm vậy để làm gì chứ?”

“Con biết Thẩm Thiếu Hằng và Dao Dao đã từng có một đoạn tình cảm, không phải sao?”

“Nhưng con và nó đã kết hôn rồi, việc Dao Dao trở về cũng không thể thay đổi điều đó.”

“Nó quay lại bộ phim không phải để nối lại tình xưa với cô ấy.”

“Nó chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ, để đặt dấu chấm dứt cho đoạn tình cảm ấy.”

“Con đừng nghĩ nhiều quá.”

Bà cứ thao thao bất tuyệt qua điện thoại.

Tôi hỏi lại: “Những gì mẹ đang nói, mẹ thực sự tin sao?”

Bên kia im bặt.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trợ lý ra hiệu rằng đã đến lượt tôi:

“Con còn phải quay, không nói nữa.”

Tôi dập máy.

11

“Sau khi quay xong bộ phim này, chị chưa sắp xếp công việc tiếp theo cho em đâu.” Quản lý Trần đặt tay lên vai tôi, ánh mắt có vẻ lo lắng, “Em phải giữ gìn sức khỏe đó.”

Tôi cười đùa: “Em vẫn khỏe mà.”

Chị Trần nhìn tôi với vẻ không đồng tình: “Nhưng chị nghe nói dạo gần đây em không ăn uống gì mấy.”

Chị ấy đưa tay mò mẫm cơ thể tôi:

“Nhìn em đi, gầy đi nhiều rồi.”

Tôi im lặng.

Thẩm Thiếu Hằng chiếm trọn một phần lớn trong thanh xuân của tôi.

Bây giờ, tôi quyết tâm loại bỏ anh khỏi cuộc đời mình.

Điều này thật sự không dễ dàng.

Trước mặt mọi người, tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi một mình, cảm xúc lại trở nên vô cùng mong manh.

Thói quen là một điều quá đáng sợ.

Ngày này qua ngày khác, yêu thương anh đã sớm trở thành một phần trong cơ thể tôi.

Dù tôi hiểu anh ấy không xứng đáng.

Nhưng vẫn không thể ngăn mình nghĩ đến Thẩm Thiếu Hằng.

Đôi khi, nỗi đau khổ dằn vặt này còn ép buộc tôi phải cầu xin anh ấy.

Tôi không chịu.

Vì vậy, chỉ còn cách đấu tranh, chịu đựng cơn đau như đang thực hiện cai nghiện.

“Lại cái biểu cảm đó.” Chị Trần nhéo má tôi, “Giống như một cái xác không hồn.”

Tôi cố gắng nở nụ cười.

Chị không nỡ nhìn nữa, ôm tôi vào lòng, giọng nhẹ nhàng:

“Khương Kiều, cố lên nhé.”

“Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.”

Tôi chớp đôi mắt khô khốc:

“Vâng.”

“Khi nào em bé chào đời, chúng ta sẽ…”

Chị thì thầm vào tai tôi, dịu dàng mô tả về tương lai.

Tôi vuốt ve bụng mình và lắng nghe.

Niềm hy vọng về tương lai dần che lấp đi bóng tối hiện tại.

Tôi biết, Thẩm Thiếu Hằng đã trở thành một vết thương mưng mủ trên cơ thể tôi, nếu không cắt bỏ triệt để, vết thương sẽ mãi mãi không lành.

Dù quá trình này có đau đớn, chỉ cần chịu đựng được thì sẽ ổn thôi.

Cuộc sống sẽ còn nhiều điều tốt đẹp chờ đón tôi.

Vì vậy—

Khương Kiều, đừng quá đau lòng.

Hãy nhìn về phía trước.

Đừng ngoảnh lại.

12

Giữa lúc nghỉ quay, tôi tìm kiếm các cẩm nang nuôi dạy con trên mạng.

Tin tức về Thẩm Thiếu Hằng và Lộ Dao lại lên top tìm kiếm.

Tôi tiện tay bấm vào xem.

Trong buổi họp báo khai máy bộ phim.

Phóng viên đặt một câu hỏi giải trí:

“Mọi người đều biết Ngọn Lửa Hoang Dã kể về một câu chuyện tình yêu mãnh liệt, và nam nữ chính đang ở ngay trước mặt chúng ta.”

“Tôi rất tò mò, sau nhiều năm tái ngộ, hai người có khả năng nào ‘nối lại tình xưa’ không?”

Khuôn mặt Lộ Dao ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng.

Cô ấy nhìn Thẩm Thiếu Hằng một cái, ánh mắt lấp lánh, né tránh trả lời: “Tùy duyên thôi.”

Thẩm Thiếu Hằng thì lạnh lùng hơn nhiều.

Anh trả lời chính thức: “Hy vọng mọi người quan tâm đến bản thân bộ phim, còn cuộc sống riêng xin phép không tiết lộ.”

Ánh mắt Lộ Dao thoáng qua nét thất vọng, nhưng cô gắng gượng mỉm cười để phụ họa.

Có lẽ vì mất tập trung, khi rời sân khấu, Lộ Dao vô tình vấp ngã.

Thẩm Thiếu Hằng theo phản xạ kéo cô lại.

Lộ Dao thuận thế ngã vào lòng Thẩm Thiếu Hằng, hơi ngước đầu lên.

Đôi môi đỏ lướt qua má anh, để lại một dấu vết mờ ám.

Hai người nhìn nhau.

Cảnh tượng ấy đẹp đẽ, hệt như chính bộ phim.

Cư dân mạng xôn xao:

[Aaaa, anh ấy không né tránh kìa!]

[Còn không ở bên nhau nữa sao?]

[Mau kết hôn đi, tôi sẽ mang trụ sở chính quyền đến đây.]

Khi thấy những điều này, tôi ngạc nhiên vì mình cảm thấy rất bình thản.

Thậm chí tôi còn đủ bình tĩnh để nghĩ rằng, Lộ Dao quả nhiên đã lâu không đứng trước ống kính.

Phản ứng quá ngây ngô, không che giấu nổi suy nghĩ trong lòng.

Tất nhiên, cũng có thể là cô ấy cố tình thể hiện ra.

Nhưng tất cả những điều này, tôi đã không còn để tâm.

Tôi nở một nụ cười.

Xem ra những nỗ lực để tự chữa lành của tôi không hề vô ích.

Tôi thường xem đi xem lại những hình ảnh của Thẩm Thiếu Hằng và Lộ Dao, như một cách tự hành hạ mình để dần quen với cảm giác đó.

Giờ đây, khi nhìn thấy họ, tôi đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi mở lịch ra.

Ngày đóng máy đã gần kề.

Ngày tôi và Thẩm Thiếu Hằng ly hôn cũng cần được đưa vào kế hoạch.

13

Cảnh quay cuối cùng kết thúc.

Tôi từ chối buổi tiệc chia tay mà đoàn phim chuẩn bị cho mình.

Ở góc hành lang, một người không ngờ tới đã chặn tôi lại.

Nữ chính, Lộ Song.

Cô là “chim hoàng yến” đích thực của Tổng giám đốc Lý, nhà đầu tư của phim.

Vẻ ngoài mảnh mai, dịu dàng.

Nhưng bên trong lại có phần mạnh mẽ và cố chấp.

Tôi và cô ấy chỉ gặp nhau khi diễn chung.

Vì vậy, tôi có chút thắc mắc:

“Có chuyện gì sao?”

Cô dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh, không người qua lại.

Một khu rừng nhỏ.

“Cô biết ‘bạch nguyệt quang’ là gì không?”

Cô ấy đột nhiên hỏi một câu.

“Gì cơ?” Tôi hơi ngơ ngác.

Cô ấy nói tiếp, như đang độc thoại: “Chỉ cần cô ấy đứng ở đó, những người khác đều trở nên mờ nhạt.”

Lộ Song nhìn tôi, hỏi: “Cô nghĩ sao?”

Cô vẫn đang mặc bộ đồ phi tần triều Thanh, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.

Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Cho đến khi cô nói câu tiếp theo, tôi mới hiểu ra:

“Lộ Dao chính là ánh trăng trắng ngần, hoàn mỹ không tì vết.”

“Còn cô chỉ là đám bụi xám xịt trên mặt đất.”

“Chẳng lẽ sự khác biệt giữa cách Thẩm Thiếu Hằng đối xử với cô và với cô ấy còn chưa đủ rõ sao?”

Cô ấy bước từng bước tiến về phía tôi, giọng nói đầy chất vấn:

“Vậy nên, tại sao cô không ký vào đơn ly hôn?”

Lộ Dao, Lộ Song.

Hóa ra, họ là người một nhà.

Thật nực cười.

Tình yêu giữa Thẩm Thiếu Hằng và Lộ Dao ai ai cũng biết.

Còn cuộc hôn nhân của tôi thì gần như chẳng ai hay.

Tôi bừng tỉnh: “Là Lộ Dao bảo cô đến đây?”

Nếu không, Lộ Song sẽ không biết những chuyện này.

Nhưng tôi không hiểu vì sao.

Rõ ràng là Thẩm Thiếu Hằng không chịu ký vào đơn ly hôn, sao lại thành ra tôi không muốn ký?

Khuôn mặt Lộ Song lộ vẻ giận dữ: “Là tôi tự muốn đến.”

“Tôi không thể chịu nổi loại người như cô, cứ phải xen vào tình yêu đích thực của người khác.”

“Cô biết mình giống như một kẻ thứ ba không?”

Tôi bật cười:

“Tôi và Thẩm Thiếu Hằng kết hôn hai năm sau khi họ chia tay.”

Tôi lạnh lùng hỏi ngược lại: “Họ còn dám nói đó là tình yêu đích thực sao?”

“Lộ Dao chỉ ra nước ngoài, chứ có chết đâu.”

“Nếu đó là tình yêu đích thực, tại sao chưa bao giờ họ tìm đến nhau?”

“Tại sao Thẩm Thiếu Hằng còn phải kết hôn với tôi?”

“Còn về kẻ thứ ba.” Tôi nhìn lướt qua Lộ Song, “Cô nhìn lại mình trước đi.”

Tôi mất hết hứng thú, quay người rời đi.

Lộ Song bất ngờ lao đến đẩy tôi một cái:

“Cô nói nhảm!”

Tôi bị đẩy mạnh, ngã lăn ra, va vào thân cây.

Lộ Song nhìn tôi trong bộ dạng thảm hại, định cười nhạo.

Bất chợt, cô thấy máu loang ra dưới người tôi.

Đôi mắt cô co giật, vừa sững sờ vừa hoảng hốt.

Tôi nhìn chằm chằm vào vết máu đó, mơ hồ.

Đầu óc tôi ù đi, dường như không nghe thấy gì nữa.

Tôi cố gắng tìm điện thoại, run rẩy mở khóa màn hình.

Khi đường dây 120 (cấp cứu) kết nối, tôi cố nhịn tiếng khóc, răng va vào nhau lập cập:

“Xin hãy cứu tôi, cứu lấy con của tôi.”

Scroll Up