1
Tôi cầm tờ giấy kiểm tra, bước ra khỏi bệnh viện.
Thời tiết rất đẹp.
Nụ cười rạng rỡ trên khóe môi tôi.
Tôi không thể chờ đợi để chia sẻ tin vui này với Thẩm Thiếu Hằng.
Tôi đã mang thai.
Anh sắp được làm bố rồi.
Nhưng khi lấy điện thoại ra, nụ cười trên khuôn mặt tôi vụt tắt.
Tin tức xuất hiện trên bảng thông báo có tiêu đề:
[Thiên tài đạo diễn Thẩm Thiếu Hằng đầu tư quay lại Ngọn Lửa Hoang Dã, và nữ chính là…]
Tôi nhấn vào xem.
Bức ảnh của Lộ Dao nổi bật lên đập vào mắt tôi.
[Cuộc hội ngộ bao người mong đợi! Ước mơ của tôi đã thành hiện thực!]
Cộng đồng mạng xôn xao:
[Đạo diễn Thẩm dẫn nữ chính của anh ấy quay lại rồi!]
[Anh ấy chưa bao giờ vượt qua được mối tình đó, thật đau lòng.]
Năm đó, Thẩm Thiếu Hằng đã viết Ngọn Lửa Hoang Dã dành riêng cho Lộ Dao.
Tình yêu họ như ngọn lửa nơi hoang dã, cháy mãi không ngừng.
Thẩm Thiếu Hằng công khai với cả thế giới tình yêu mãnh liệt của anh dành cho Lộ Dao.
Nhưng do sự thao túng của các phe phái tư bản, vai nữ chính vốn thuộc về Lộ Dao đã bị cướp đi.
Thẩm Thiếu Hằng không thể chống trả.
Khi đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên, anh chỉ biết lắc đầu cay đắng: “Không còn cách nào khác.”
Ánh mắt chất chứa nỗi buồn thật khó để giấu đi.
Và giờ đây, anh lại đối mặt với phóng viên trong một cuộc phỏng vấn khác.
Thẩm Thiếu Hằng nở nụ cười: “Ước nguyện đã thành hiện thực.”
Anh nhìn Lộ Dao, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
“Cô ấy là nữ chính duy nhất trong phim của tôi.”
Gương mặt Lộ Dao tràn đầy xúc động, đôi mắt lấp lánh nước mắt.
Cảnh này được các nền tảng truyền thông điên cuồng phát lại.
Mọi người đều hoan hô và chúc mừng cho cuộc tái ngộ này.
Chỉ có tôi là lạc lõng.
Bởi vì tôi là người vợ bí mật của Thẩm Thiếu Hằng.
Tờ giấy kiểm tra không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.
Một chiếc xe chạy qua.
Nó chạy mất tăm.
Tôi ngước nhìn mặt trời.
Bỗng dưng cảm thấy thật chói mắt.
02
Tôi và Thẩm Thiếu Hằng là thanh mai trúc mã.
Từ rất sớm, tôi đã thầm thích anh.
Để được gần anh hơn, tôi đã đăng ký vào Học viện Điện ảnh.
Nhưng khi tôi bước vào cổng trường,
Thẩm Thiếu Hằng dẫn theo bạn gái của anh đến gặp tôi:
” Giới thiệu với em, đây là người anh yêu nhất.” Anh nhìn sang Lộ Dao bên cạnh.
Ánh mắt ấy tràn đầy tình cảm mà tôi chưa từng thấy.
“Đây là em gái anh.” Anh giới thiệu tôi như vậy.
Từ đó, tôi chỉ có thể chôn chặt tình cảm thầm lặng trong lòng.
Tôi tận mắt chứng kiến họ yêu nhau sâu đậm.
Nhìn họ cùng nhau vượt qua khó khăn, hứa hẹn sẽ thực hiện ước mơ chung.
Sau này, họ chia tay.
Vì cái nghèo.
Có thể nói, Ngọn Lửa Hoang Dã đã bùng lên từ những ấm ức mà họ chịu đựng vì nghèo khó trong những năm đó.
Lộ Dao từ đó ra nước ngoài và không trở về.
“Anh vẫn chưa thể buông bỏ đúng không?” Tôi từng hỏi Thẩm Thiếu Hằng.
Anh rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói.
Gương mặt anh trở nên mờ ảo trong làn khói.
Giọng anh cũng trở nên nhẹ nhàng:
“Anh đã buông bỏ rồi.”
“Tất cả đều là quá khứ, con người phải nhìn về phía trước.”
Thẩm Thiếu Hằng dập tắt điếu thuốc, nắm lấy tay tôi:
“Kiều Kiều, em là hiện tại của anh.”
“Anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt.”
Cuộc hôn nhân của tôi và Thẩm Thiếu Hằng bắt nguồn từ sự sắp xếp của mẹ anh.
Dì đã nhận ra tôi thích Thẩm Thiếu Hằng, và cũng vì lo lắng anh không thể thoát khỏi mối tình cũ.
Dì thường tạo cơ hội cho chúng tôi dù là có ý hay vô tình.
Cái tôi không ngờ là , Thẩm Thiếu Hằng lại thực sự cầu hôn tôi.
Có lẽ anh ấy chưa từng thích tôi nhiều đến vậy.
Có lẽ anh ấy chỉ đang thỏa hiệp với thực tế.
Nhưng được kết hôn với người mình đã thích mười năm là một sự cám dỗ quá lớn.
Tôi đã xiêu lòng.
Ba năm kết hôn, tôi đã dốc lòng vun đắp cho cuộc hôn nhân này.
Chúng tôi dần trở nên giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Cuộc sống cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào.
Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi như thế.
Cho đến khi tôi nhìn thấy tin tức, tôi mới đột nhiên hiểu ra—
Chẳng trách gần đây Thẩm Thiếu Hằng lại bận rộn như vậy.
Nhắn tin thì không bao giờ trả lời.
Mỗi đêm đều về muộn.
Hóa ra anh ấy đã có kế hoạch từ trước.
Để vào ngày Lộ Dao về nước, anh có thể bù đắp những thiếu sót trong quá khứ của họ.
Và tôi, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không hề hay biết.
Còn nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho anh bằng việc mang thai.
03
Đã rất muộn rồi.
Tôi gọi cho Thẩm Thiếu Hằng vài cuộc, nhưng anh không bắt máy.
Tôi chỉ còn cách liên hệ với trợ lý của anh:
“Tiểu Tưởng, em biết Thẩm Thiếu Hằng đang ở đâu không?”
Tiểu Tưởng trong điện thoại ấp úng.
Chỉ nói rằng Thẩm Thiếu Hằng đang ở một bữa tiệc rượu, vẫn chưa tan.
“Uống có nhiều không? Hay để chị đi đón anh ấy nhé?”
Giọng Tiểu Tưởng có chút căng thẳng:
“Chị ơi, chị đừng đến, xong rồi em sẽ đưa anh ấy về.”
Tôi ngồi trên sofa đợi.
Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra.
“Anh về—”
Chưa kịp nói hết câu, tôi khựng lại tại chỗ.
Lộ Dao đang dìu Thẩm Thiếu Hằng đứng ở cửa.
Cô ấy nhìn thấy tôi, có vẻ ngạc nhiên:
“Khương Kiều?”
“Cậu đang sống ở nhà Thẩm Thiếu Hằng à?”
Trong ấn tượng của cô ấy, tôi vẫn là người của quá khứ.
Khi đó, tôi là em gái của Thẩm Thiếu Hằng.
Nhưng bây giờ, tôi là vợ của Thẩm Thiếu Hằng.
Đột nhiên tôi cảm thấy ghét cuộc hôn nhân bí mật này.
Thẩm Thiếu Hằng nói không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất đang phát triển của tôi.
Thế nên, ngoài những người thân cận, không ai biết về cuộc hôn nhân này của chúng tôi.
Lộ Dao, ở xa tận nước ngoài, tất nhiên cũng không biết.
Cô ấy không biết rằng tôi không chỉ đang tạm ở nhà Thẩm Thiếu Hằng mà đã cùng anh ấy chung chăn gối suốt ba năm qua.
“Sao còn đứng ngẩn ra thế?” Lộ Dao gọi tôi một cách quen thuộc, “Mau lại đây giúp tôi đỡ anh cậu.”
Cô ấy vỗ vào mặt Thẩm Thiếu Hằng đang đỏ bừng vì say rượu, lẩm bẩm phàn nàn: “Nặng chết đi được.”
Tôi không biết mình đã đi đến đó thế nào.
Lộ Dao vẫn đang càu nhàu về việc Thẩm Thiếu Hằng đã uống nhiều thế nào tối nay.
Cả đoàn làm phim không ai ngăn được anh ấy.
“Có lẽ vì vui quá.” Cô ấy mỉm cười, “Được một lần nữa về bên nhau thật không dễ dàng.”
Thẩm Thiếu Hằng dựa vào tôi, tôi đỡ lấy cánh tay anh.
Đột nhiên, anh hất tay tôi ra như vừa bừng tỉnh, nắm chặt lấy Lộ Dao, ánh mắt lo lắng:
“Dao Dao, đừng đi.”
Anh như một đứa trẻ bối rối, liên tục van nài: “Đừng rời bỏ anh.”
Lộ Dao nhẹ nhàng dỗ dành, giọng đầy dịu dàng:
“Em sẽ không đi, sẽ không rời xa anh nữa.”
Lúc này Thẩm Thiếu Hằng mới yên lòng.
Tôi cúi đầu nhìn tay mình vừa bị anh hất ra.
Một góc trong tâm hồn tôi sụp đổ nhanh chóng.
Tôi muốn nói với Lộ Dao rằng tôi và Thẩm Thiếu Hằng là vợ chồng, nhưng lại chẳng đủ dũng khí.
“Hai người kết hôn rồi sao?”
Giọng nói không thể tin được, có chút gay gắt của Lộ Dao kéo tôi ra khỏi cảm xúc.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy.
Chính là bức ảnh cưới của tôi và Thẩm Thiếu Hằng, được treo cao trong phòng khách.
04
“Dao Dao.”
Thẩm Thiếu Hằng như bị kích thích bởi câu nói đó, đôi mắt mơ màng dần trở nên tỉnh táo.
Anh vô thức gọi tên Lộ Dao.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đầy lệ của cô, anh đột ngột im bặt.
Ánh mắt anh hiện lên nỗi đau giấu kín.
Tôi đứng đó nhìn, toàn thân lạnh toát:
“Thẩm Thiếu Hằng.”
Tôi nghe thấy giọng mình gọi tên anh.
Giọng tôi run rẩy.
Trong mắt anh còn có tôi không?
Thẩm Thiếu Hằng dừng lại một lát, cứng ngắc quay đầu.
Cuối cùng, anh cũng dành cho người vợ của mình là tôi một ánh mắt.
Lúc này, Lộ Dao mạnh mẽ hất tay Thẩm Thiếu Hằng ra, khóc và chạy ra ngoài.
Ánh nhìn thoáng qua mà anh dành cho tôi biến mắt.
Thẩm Thiếu Hằng bước ra ngoài để đuổi theo cô ấy.
Đi được vài bước, anh dừng lại.
Tôi nín thở, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
“Kiều Kiều, anh đi tìm cô ấy trước.”
“Muộn rồi, cô ấy là con gái một mình ngoài kia không an toàn.”
Nếu anh quay lại, sẽ thấy tôi đứng đó, thất vọng và buồn bã.
Ánh sáng trong mắt tôi từng chút từng chút tắt dần.
Khi hình bóng anh biến mất, tôi mất hết sức lực ngồi sụp xuống sàn.
Nước mắt cứ thế chảy dài trên khóe mắt.
Tôi chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như bây giờ rằng: trong lòng Thẩm Thiếu Hằng, không ai có thể sánh bằng Lộ Dao.
Chỉ cần Lộ Dao xuất hiện, ánh mắt Thẩm Thiếu Hằng mãi mãi theo đuổi cô ấy.
Tôi chạm vào bụng mình, nỗi buồn lớn dần trong lòng.
Mười năm thích anh chẳng là gì cả.
Ba năm hôn nhân chẳng là gì cả.
Và đứa con của tôi, liệu có đáng gì không?
Khi tôi đang vui mừng đón chờ bé con của tôi ra đời, có lẽ Thẩm Thiếu Hằng đã sẵn sàng để chạy theo một người khác.