Từ khi biết ghi nhớ,

Hàn Hựu Ninh luôn cảm thấy có một thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu mình,

Không biết khi nào sẽ rơi xuống, cắt đứt tất cả.

Nhưng tại sao lại như thế?

Rõ ràng cô là thiên kim nhà giàu, có đủ mọi thứ trong tay.

Mãi đến khi ký ức trở về, cô mới bừng tỉnh.

Con gái nhà tài phiệt, vị hôn thê tổng tài, tiểu bảo bối của cả gia tộc…

Những thân phận tưởng như vinh quang ấy, cuối cùng cũng chỉ là phụ thuộc vào quyền lực.

Còn người đàn ông kia, sinh ra đã là hiện thân của quyền lực, chẳng cần bỏ ra thứ gì.

Còn cô thì sao?

Rõ ràng cũng là thiên kim được bồi dưỡng bởi hào môn danh giá,

Có sở thích, có lý tưởng, có hoài bão,

Nhưng lại chỉ có thể làm nữ phụ ngu ngốc bị ràng buộc bởi cốt truyện.

Hàn Hựu Ninh rút thêm một ống thuốc mê từ túi ra, chĩa thẳng vào thái dương Phó Diễn Tu.

Lần này là liều lượng đủ để hạ gục cả một con bò.

Ngắm… rồi bắn.

“Kết thúc rồi.”

Hàn Hựu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng Phó Diễn Tu không hề ngã gục như cô tưởng.

Anh ta từ từ chống tay đứng dậy, vết thương trên đùi bị trúng thuốc vừa nãy đã lành lại chỉ trong chớp mắt!

13.

“Sao có thể như vậy…” — Hàn Hựu Ninh đã không nói nên lời.

Lần đầu tiên dũng cảm phản kháng số phận… vậy mà, vẫn thất bại ư?

“Đã bảo rồi, chúng ta sinh ra đã không giống nhau.”

Phó Diễn Tu chỉ liếc mắt ra hiệu, lập tức có người khống chế Hàn Hựu Ninh.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Tôi vẫn cần cô phối hợp diễn nốt vở kịch này cho trọn.”

Mary Sue huýt sáo một tiếng đầy mỉa mai: “Được buff bởi chính tay mẹ ruột, đúng là lợi hại thật đấy!”

Từ khi trọng sinh đến giờ, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như lúc này.

Mary Sue thay tôi nhận được tình yêu của mọi người, nhưng tôi lại không hề ghen tị.

Vì cô ấy thật sự rất xuất sắc.

Xuất sắc đến mức — nếu ai không thích cô ấy, mới là điều bất thường.

Thời gian qua, tôi đã ra sức học tập và nâng cao bản thân.

Bởi trong tiềm thức, tôi cũng tin rằng: xuất sắc và được yêu là hai đường thẳng song song.

Nói cách khác, chỉ khi trở nên đủ tốt, tôi mới xứng đáng có quyền được yêu thương.

Nhưng giờ tôi mới hiểu.

Đây vốn là cái bẫy chỉ dành riêng cho con gái.

Chỉ cần tác giả muốn, một liều thuốc mê đủ hạ gục cả một con bò cũng có thể vô hiệu.

Chỉ cần tác giả muốn, một vết thương đang chảy máu cũng có thể lành ngay lập tức.

Không có logic, chẳng hề có lý lẽ.

Không phải vì xuất sắc mà mới được yêu.

Mà là vì yêu, nên mới được trao những phẩm chất tốt đẹp nhất.

“Đừng giả vờ nữa. Tuy tôi chưa rõ nguyên do, nhưng tôi biết, cô cũng có bàn tay vàng.”

Phó Diễn Tu phất tay, từ trong góc tràn ra từng đợt người mặc đồ đen.

“Vì vậy, để triệt để giết cô, lần này tôi sẽ không còn sơ hở nữa!”

“Cô yên tâm, đợi cô chết rồi, tôi sẽ đốt sạch nơi này, không để ai nhìn thấy bộ dạng khó coi sau khi cô chết.”

Những bó ngải độc liều lượng chí mạng được đám áo đen từ bốn phía đẩy vào.

Mary Sue lập tức hộc ra một ngụm máu.

Phó Diễn Tu hài lòng ngắm nghía cảnh cô chật vật một lúc, rồi ung dung đóng cửa rời đi.

【Mary Sue! Mary Sue!】

Tôi hoảng hốt gọi tên cô ấy.

【Trước khi ra cửa tôi đã gắn một máy ghi hình siêu nhỏ ngụy trang thành cổ tay áo, chỉ cần bấm một cái là tự động báo cảnh sát!】

【Vô ích thôi.】 Mary Sue yếu ớt lắc đầu.

【Tác giả sẽ không để tin này gửi đi đâu.】

【Đối với nhân vật, ý chí của tác giả chính là lực bất khả kháng…】

【Quỷ tha ma bắt cái bất khả kháng đó!】 Trong lúc khẩn cấp, tôi buột miệng chửi thề.

【Nghe tôi nói kỹ này, nếu tôi đoán không sai, quyền kiểm soát cốt truyện của tác giả đang yếu đi.】

Trong tình huống nguy cấp, đầu óc tôi lại càng sáng suốt.

【Cậu có nghe anh ta vừa nói không? Đợi chúng ta chết rồi mới phóng hỏa. Nếu đã chuẩn bị từ trước, tại sao không đốt chết chúng ta ngay?】

【Tôi đoán, cho dù họ có thể chỉnh sửa cốt truyện, cũng phải cố giữ thay đổi ở mức tối thiểu!】

Ví dụ: kiếp trước anh ta lợi dụng Hàn Hựu An, nên kiếp này vẫn phải thử thăm dò Hàn Hựu An trước.

Kiếp trước tôi chết vì hen suyễn do dị ứng ngải cứu, thì kiếp này, cách chết cũng không thể đổi.

【Không phải anh ta không muốn giải quyết tôi gọn gàng hơn, mà là anh ta không thể!】

Giống như hiệu ứng domino.

Bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng có thể kéo theo phản ứng dây chuyền.

Phản ứng dây chuyền quá nhiều, cốt truyện có thể sụp đổ ngay.

【Mau trả cơ thể lại cho tôi!】

Tôi cắn răng, trực tiếp đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể.

Rồi loạng choạng quay người, dốc hết sức lao về phía trước.

【Cậu định làm gì?!】

【…Khụ, tôi tuyệt đối sẽ không chết theo cách mà họ viết cho tôi…】

Dù có khó thoát khỏi cái chết,

Tôi cũng phải thử dùng mạng mình xé rách thế giới đặc quyền này một khe hở.

14.

Tôi lấy hết sức đập đầu vào tường.

Nhưng vì ngạt thở mà mất lực.

Một dòng máu tươi theo trán chảy xuống mắt, tầm nhìn lập tức bị nhuộm đỏ.

【Cậu đang làm gì vậy!】

Tôi thở hổn hển trấn an cô ấy:

【Đừng lo, dù sao tôi cũng được xem là nhân vật chính… Chỉ cần tôi chết theo cách khác, cốt truyện chắc chắn sẽ mất kiểm soát.】