04

Tôi nhanh chóng tìm một luật sư, bắt đầu chuẩn bị tài liệu ly hôn theo lời khuyên của luật sư và đặt lịch xếp hàng ở cơ quan đăng ký kết hôn.

Tôi đưa cho Thẩm Uyên thỏa thuận phân chia tài sản.

Thỏa thuận này thực sự rất bất lợi cho anh ta.

Ba căn nhà, tôi chiếm hai căn, hai chiếc xe mỗi người một chiếc, tiền mặt thuộc về tôi, quỹ và cổ phiếu thuộc về tôi.

Tức là ngoài một căn nhà và một chiếc xe ra, anh ta chẳng có gì.

Thực ra, tôi rất muốn anh ta ra đi tay trắng.

Nhưng khi nghĩ đến làm việc đó sẽ rất phiền phức, tôi chỉ có thể làm một vài thỏa hiệp chia cho anh ta một căn nhà và một chiếc xe.

Môi anh ta mấp máy, ngón tay run rẩy, mắt đỏ hoe.

“Vy Vy, anh không muốn ly hôn, anh thừa nhận là anh sai, em cho anh một cơ hội, anh sẽ xử lý mọi chuyện.”

Khóe mắt tôi ướt, lòng không phải là không động.

Nhưng đáng tiếc, tôi là người có tính sạch sẽ.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh ta và Cố Tiểu Hàn có một đứa con, điều đó khiến tôi không thể chịu nổi.

Dù cho có ép mình bỏ qua, e rằng những ngày sau đó cũng sẽ nghi ngờ, lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.

Tại sao tôi lại phải trừng phạt mình vì lỗi lầm của người khác?

Hơn nữa, báo ứng của anh ta đã đến, tôi phải vì anh ta mà đánh đổi cả nửa đời còn lại của mình sao?

Anh ta không đáng!

Hiện giờ Thẩm Uyên có lỗi với tôi, đây là thời điểm tốt nhất để tôi phân chia tài sản.

Nếu không, một khi tôi tha thứ cho anh ta, hạ thấp giới hạn của mình, dù cho lỡ bước đến ly hôn lần nữa.

Anh ta sẽ chỉ cảm thấy tôi là đang giả vờ đòi ly hôn, chút lỗi lầm đó của anh ta không còn đáng giá nữa.

Tôi cúi đầu: “Anh cảm thấy tài sản chia cho tôi quá nhiều phải không? Nếu là vấn đề tài sản, anh có thể nói thẳng.”

“Không, không phải vấn đề tài sản.”

Thẩm Uyên vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

“Là anh sai, em muốn hết cũng được. Là anh không nỡ xa em, chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn ba năm, đã sáu năm rồi.”

“Được, nếu anh nghĩ tài sản không thành vấn đề, thì ký thỏa thuận đi. Thẩm Uyên, đừng cố chấp nữa, đừng làm tôi coi thường anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nước mắt lưng tròng.

Không chỉ đàn ông mới biết lừa dối.

Phụ nữ cũng vậy.

Đặc biệt khi từ yêu hóa thành hận.

Dưới ánh mắt sắc bén của tôi, cuối cùng Thẩm Uyên cũng run rẩy ký tên.

“Còn 30 ngày để suy nghĩ lại, Vy Vy, anh sẽ đợi em thay đổi quyết định.”

“Nếu anh có thể trong 30 ngày này không liên lạc với Cố Tiểu Hàn, tôi sẽ cân nhắc lại, anh làm được không?”

“Được! Em tin anh đi.”

“Vậy thì tốt, xin nghỉ phép ở công ty, chúng ta cùng đi du lịch một tháng, một tháng sau trở về.”

“Được!”

Thẩm Uyên đồng ý ngay lập tức, thậm chí bắt đầu bàn bạc với tôi về nơi du lịch và đặt vé.

Chỉ là anh ta vẫn không yên lòng, cả buổi chiều hồn vía lên mây, dường như muốn chứng tỏ quyết tâm, nhưng lại lén lút nhắn tin sau lưng tôi.

Ha! Đúng là đàn ông!

Dưới sự kiên quyết của tôi, anh ta cùng tôi đi đến cơ quan đăng ký kết hôn vào ngày hôm sau để nộp đơn ly hôn, chỉ chờ sau khi đi du lịch về hết thời gian suy nghĩ, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Chúng tôi thu dọn hành lý của bản thân, anh ta trở nên nhiệt tình không thể tưởng tượng được, lo liệu đủ mọi thứ.

Đến lúc sắp ra khỏi cửa, bỗng có chuông điện thoại reo lên, sắc mặt anh ta liền thay đổi ngay lập tức.

Anh ta nghiến răng tắt điện thoại.

Tới phiên chuông điện thoại tôi reo.

Tôi cố ý nghe máy, giọng đối phương vang lên rõ ràng.

“Chị, cầu xin chị trả Thẩm Uyên lại cho em, bụng em đau quá, em sắp chết rồi.”

Cố Tiểu Hàn khóc không thành tiếng.

“Thẩm Uyên, bụng em đau lắm, vừa nãy em uống nhầm thuốc, con em có phải sắp mất rồi không, đau quá, cầu xin anh, cứu em.”

Miệng cô ta nói “cứu em”, nhưng giọng lại mạnh mẽ.

Nhưng Thẩm Uyên lại tin.

“Em ở đâu? Em đã gọi xe cấp cứu chưa? Anh sẽ đến ngay bây giờ.”

Anh ta lo lắng vô cùng, lập tức xuống lầu.

Tôi gọi anh ta lại. “Thẩm Uyên!”

Anh ta đứng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Vy Vy, mạng người quan trọng, em đừng cản anh.”

Tôi cười khổ: “Trả điện thoại lại đây.”

Anh ta ngạc nhiên trong chốc lát, rồi đưa điện thoại cho tôi, nghiến răng, quay đầu đi.

“Vy Vy, em đợi anh, anh sẽ về nhanh thôi, nhân tiện nói rõ với cô ta.”

Anh ta bước vào thang máy, chuông điện thoại anh ta lại reo lên, lần này anh không từ chối nghe.

“Tiểu Tiểu, anh đang đến, em đợi anh, đừng sợ…”

Trông anh ta thật tình cảm.

Nhưng tôi thấy ghê tởm.

Tôi cười lạnh xóa bài đăng trên WeChat Moments mà tôi vừa đăng chỉ cho Cố Tiểu Hàn xem: “Trở lại nơi xưa, trở lại thời thanh xuân.”

Kèm theo là hình ảnh ghi chép đặt vé.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng Thẩm Uyên đi du lịch, ôn lại tình cũ.

Từ khi tôi biết anh ta ngoại tình, anh ta đã hoàn toàn bị xóa khỏi cuộc đời tôi…

Chỉ là, tôi không muốn làm kẻ ác, vậy thì để Cố Tiểu Hàn làm thay vậy.

Dù sao, cô ta cũng thích mà!

05

Tôi thuê hai người giúp việc theo giờ, dọn dẹp những thứ thuộc về tôi trong phòng, cái nào cho được thì cho, cái nào bỏ được thì bỏ.

Sau đó, kéo vali đi mà không ngoảnh lại.

Nếu đã muốn làm một người phụ nữ đau lòng thất vọng, thì làm cho dứt khoát.

Để Thẩm Uyên biết tôi bị tổn thương sâu sắc thế nào.

Vào khách sạn, không lâu sau, tôi thấy Cố Tiểu Hàn đăng trên WeChat Moments: “Quả thật tình yêu là thuốc cứu mạng, em sẽ mãi mãi không mất anh, đúng không?”

Lần này, cô ta công khai, chụp rõ mặt Thẩm Uyên, tình cảm của anh ta được tăng cường bởi hiệu ứng làm đẹp.

Tôi lưu lại bức ảnh này.

Những thứ này sẽ là bằng chứng để tôi vạch trần họ trong tương lai, hy vọng sau này Cố Tiểu Hàn vẫn có thể khoe khoang được.

Ba ngày sau.

Thẩm Uyên mới gọi điện cho tôi.

Tôi tắt máy.

Nhưng anh ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

Điện thoại, tin nhắn thoại, video thay phiên nhau.

Anh dường như muốn chứng tỏ rằng mình không phải là kẻ bạc tình, vong ơn bội nghĩa.

Anh ta có khả năng diễn xuất mạnh mẽ, giỏi tự làm cảm động chính mình.

Bây giờ tôi mới phát hiện ra những tật xấu này của anh ta.

Nếu thật sự quan tâm tôi, thì lúc đó anh ta nên kiềm chế bản thân, giữ vững đạo đức.

Anh ta gửi đến cho tôi một đoạn tin nhắn thoại: “Vy Vy, em đang ở đâu? Em đã rời đi sao? Anh biết em giận rồi, nhưng mạng người quan trọng, xin em thông cảm cho anh, Vy Vy, anh biết em là người tốt bụng nhất, anh sẽ đến tìm em, chúng ta cùng đi du lịch có được không?”

Tôi nhìn tin nhắn, cười.

Xem ra Cố Tiểu Hàn không làm được.

Chỉ giữ chân Thẩm Uyên được ba ngày?

Để chọc tức Cố Tiểu Hàn, cũng để cho Thẩm Uyên biết nỗi đau của tôi, khỏi sau này nằm trên giường bệnh nhớ đến tôi, tôi quyết định gặp anh ta một lần, tốt nhất là có thể cắt đứt quan hệ mãi mãi.

Tôi hẹn anh ta ở một quán cà phê chúng tôi thường đến, có không khí khá tốt.

Anh ta nhanh chóng đến, thấy tôi liền muốn lao vào ôm.

Tôi cầm ly cà phê, làm động tác đổ lên.

Anh ta lập tức dừng lại, sắc mặt thay đổi.

“Vy Vy.”

“Đừng gọi tôi là Vy Vy, gọi tôi là Mộc Vy, ba ngày trước anh đã hứa gì với tôi?”

“Anh… Vy Vy, anh đã giải thích rồi, đó là một mạng người, anh nghĩ em sẽ hiểu.”

Tôi hiểu…

Không, tôi không hiểu.

Thậm chí rất muốn mở hộp sọ anh ta ra, đổ nước bên trong ra.

“Cô ta không sao, đúng không?”

Thẩm Uyên im lặng.

Tôi càng nhìn sắc mặt anh ta càng thấy kinh ngạc.

Anh ta không mù, chắc chắn nhận ra Cố Tiểu Hàn cố ý.

Truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi , đứa nào reup là chó

Chỉ là anh ta rất thích cảm giác được một người phụ nữ yêu đến chết đi sống lại, thậm chí rất thích quá trình hai người phụ nữ tranh giành anh ta, làm anh ta cảm thấy rất thành công.

Tôi quen anh bao lâu rồi, mà lại không biết trong đầu anh ta có những thứ suy nghĩ phong kiến này.

Xem ra, tôi cũng cần phải tự kiểm điểm lại bản thân mình.

“Hồi đó, anh đã tỏ tình với tôi ở đây, chúng ta chia tay ở đây cũng xem như có đầu có cuối.”

Tôi tháo nhẫn trên tay, đưa cho anh ta.

Anh ta mắt đỏ hoe, đột nhiên xúc động.

“Vy Vy, ai cũng có lúc phạm sai lầm, tại sao em phải nắm chặt sai lầm của anh không buông, anh đã nói với cô ta rồi, sẽ không làm phiền em nữa.”

“Vậy đây là gì?”