11

“Tôi không cần anh bảo vệ.”

Tôi rút tay về, giọng lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào.

Nếu hôm nay Cố Nghiêm Châu không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ lúng túng, nhưng tôi cũng có cách tự cứu mình.

Tôi sớm đã không còn là Lâm Uyển năm xưa, chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông nữa rồi.

Sự lạnh nhạt của tôi khiến vẻ áy náy trên gương mặt anh càng thêm nặng nề.

Anh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhìn mấy kẻ giả mạo quản lý công thương đang run rẩy quỳ dưới đất.

“Cút.”

Anh nghiến răng nhả ra một chữ.

Mấy người kia như được đại xá, lăn lộn bò ra ngoài.

Tiệm nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và anh.

“Uyển…” Anh cất giọng khó khăn, “Chuyện bên phía Thẩm Nhược Tuyết, anh sẽ xử lý. Anh cam đoan, cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội làm hại em nữa.”

“Đó là việc của anh, không liên quan đến tôi.” Tôi cúi đầu sắp xếp lại vải vóc bị xáo trộn, chẳng buồn liếc anh một cái.

Anh đứng nhìn bóng lưng bận rộn của tôi, rất lâu sau mới khẽ hỏi:

“Em… cổ tay còn đau không? Để anh đưa em đến trạm y tế xem thử nhé.”

“Không cần.”

“Uyển, đừng như thế.” Giọng anh lộ ra một tia khẩn cầu, “Anh biết em hận anh, oán anh, tất cả đều đáng. Nhưng em có thể… cho anh thêm một cơ hội không?”

“Cơ hội?” Tôi ngừng tay, xoay người lại, cười mỉa mai, “Cố Nghiêm Châu, anh muốn cơ hội gì? Cơ hội bù đắp, hay cơ hội một lần nữa làm tổn thương tôi?”

“Không phải!” Anh vội vàng phủ nhận, “Anh chỉ muốn đối xử tốt với em, dùng cả đời còn lại để bù đắp.”

“Bù đắp?” Tôi bật cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. “Anh định bù đắp thế nào? Cho đứa bé còn chưa kịp chào đời đã chết thảm kia? Hay cho danh dự, sự trong sạch của tôi đã bị anh và gia đình anh hủy hoại?”

“Anh…” Anh bị tôi hỏi đến á khẩu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Cố Nghiêm Châu, cất cái thứ áy náy rẻ tiền đó đi.” Tôi thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, “Tôi không cần. Tôi đang sống rất tốt, và trong cuộc đời này, không cần có sự tồn tại của anh nữa.”

“Anh đi đi. Sau này, đừng xuất hiện nữa.”

Tôi thẳng thừng đuổi khách.

Anh đứng bất động, thân hình cao lớn bị ánh chiều tà kéo dài thành cái bóng cô độc in xuống nền gạch.

Ánh mắt anh nhìn tôi sâu thẳm, chất chứa đau khổ, hối hận và cả tuyệt vọng mà tôi không hiểu nổi.

Rồi anh xoay người, từng bước nặng nề rời khỏi tiệm.

Lần này, anh không hề quay đầu lại.

Tôi dõi theo bóng lưng anh biến mất nơi góc phố, lòng không gợn sóng.

Có những tổn thương, một khi gây ra, vĩnh viễn không thể bù đắp.

Có những niềm tin, một khi đã sụp đổ, chẳng bao giờ xây dựng lại được.

Giữa tôi và Cố Nghiêm Châu, sớm đã có một hố sâu không thể vượt qua.

Hố sâu ấy, được lấp bằng máu của con tôi, và bằng cả sinh mạng kiếp trước của tôi.

Xử lý xong việc trong tiệm, tôi đóng cửa sớm.

Không quay về căn gác nhỏ phía trên, tôi thẳng đến hiệu sách nhà Chu Minh Huyền.

Thấy tôi, cậu ngạc nhiên vui mừng.

“Chị Uyển, sao chị lại tới?”

“Tôi muốn xem sách một chút.” Tôi khẽ cười, lướt qua các kệ.

Trong hiệu sách yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khi lật trang.

Hương mực in và giấy cũ thoảng trong không khí, khiến lòng người an ổn.

Tôi chọn một tập thơ, ngồi bên cửa sổ.

Chu Minh Huyền rót cho tôi tách trà nóng, rồi ngồi đối diện, lặng lẽ đọc sách, không làm phiền.

Ánh nắng xuyên qua khung kính, rải lên áo sơ mi trắng tinh của cậu, cũng rơi xuống trang thơ mở rộng trước mặt tôi.

Thời gian trôi êm đềm, yên bình.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, đây mới là cuộc sống tôi thực sự mong muốn.

Đơn giản, thanh thản, không bị ai quấy nhiễu.

Tối hôm đó, Chu Minh Huyền nhất quyết đưa tôi về.

Khi đến cửa tiệm, cậu đột ngột dừng bước, khẽ căng thẳng nhìn tôi:

“Chị Uyển, em… em có thể hỏi chị một chuyện không?”

“Ừ, em hỏi đi.”

“Chị… chị và chồng cũ, còn có thể tái hôn không?” Cậu hỏi dè dặt, trong mắt ẩn chứa một tia mong chờ khó nhận ra.

Tôi nhìn gương mặt trẻ trung, chân thành ấy, lặng im giây lát.

Sau đó, tôi dứt khoát lắc đầu.

“Không.”

Câu trả lời gãy gọn, dứt khoát.

Đôi mắt Chu Minh Huyền lập tức sáng rực, tựa như chứa đầy những vì sao lấp lánh.