Không bằng căn phòng thuê tám trăm tệ một tháng của cô khi trước.

Cô đóng sầm cửa phòng lại, ngồi ngẩn người bên cửa sổ mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa.

Dự Hoài Châu xuất hiện với bộ dạng chỉnh tề, tay cầm túi giấy màu đen có in logo đôi chữ C nổi bật.

“Noãn Noãn, bộ đồ này anh đã cho người mang đi giặt rồi. Em mặc thử xem, lát nữa mình đi ăn ở nhà hàng Pháp tốt nhất.”

Kỷ Noãn lạnh nhạt nhìn hắn.

“Chanel là thứ Tống Lãnh Nguyệt thích nhất đúng không? Ăn món Pháp cũng là sở thích của cô ta đúng không?”

Dự Hoài Châu khựng lại, gượng cười.

“Noãn Noãn, đừng nhắc chuyện đó nữa được không?”

Cô biết rõ hắn trọng sĩ diện, liền cố ý chọc tức.

“Nếu tôi không thay thì sao? Mặc nguyên bộ đồ thể thao này đi thì sao?”

Không ngờ hắn chỉ nghiêm túc nhìn cô.

“Không sao. Noãn Noãn mặc gì cũng đẹp, kể cả đồ thể thao.”

Kỷ Noãn thoáng sững người rồi bật cười lạnh trong lòng.

Thì ra hắn cũng biết nói những lời này.

Trước đây hắn từng khinh thường mẹ con cô bao nhiêu, giờ lại cúi đầu thấp bấy nhiêu.

Thấy cô vẫn ngồi im, hắn dứt khoát bế cô lên.

“Noãn Noãn mệt rồi phải không? Anh ôm em.”

Hắn bước dài bế cô lên xe, còn cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn.

Trên đường đi, Kỷ Noãn từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim hắn.

“Dự Hoài Châu, cửa hàng này trước đây anh từng dẫn Tống Lãnh Nguyệt đến đúng không? Bà chủ tốt bụng lắm, thường cho tôi và Dực Dực mấy thùng giấy bỏ đi với chai lọ cũ.”

“Xe kem đó chắc là anh mua cho Tiểu Hạo đúng không? Dực Dực cũng thích ăn lắm.”

“Khu vui chơi có xe kart kia, tôi và Dực Dực từng bị con trai của Tống Lãnh Nguyệt đâm trúng, phải khâu mấy mũi đấy.”

Từng lời nói như từng mũi dao, đâm vào lòng Dự Hoài Châu.

Hắn chỉ có thể gượng cười, đến cuối cùng đau đến chết lặng.

Đúng vậy… hắn còn có thể nói gì?

Tất cả những điều đó đều là do hắn tự tay gây ra.

Đến nhà hàng Pháp, Dự Hoài Châu cẩn thận cắt thịt cừu cho cô, đặt trước mặt cô, luôn để ý ly nước và rót đầy mỗi khi cô uống cạn.

“Thiếu gia nhà họ Dự mà cũng biết rót nước cho tôi, đúng là tôi không dám nhận.”

Hắn khổ sở bật cười.

“Anh nói rồi, anh sẽ bù đắp cho em.”

Kỷ Noãn nhướng mày.

“Bù đắp? Bù cái gì? Anh nghĩ thời gian quay ngược lại được chắc? Vết thương anh gây ra, vĩnh viễn không lành lại được.”

Hắn cúi người giúp cô tháo khăn ăn.

“Không phải bù đắp… là trả lại em.”

Dự Hoài Châu nắm lấy tay cô.

“Đi thôi, mình về. Ngày mai còn có trò hay để xem.”

Xe dừng trước bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Dự thị.

Kỷ Noãn để mặc hắn bế mình vào.

Hắn ôm cô đi hết hành lang dài, đẩy cửa một căn phòng.

“Noãn Noãn, em xem.”

20

Khi nhìn rõ người trong phòng, Kỷ Noãn lập tức mở to mắt.

“Dự Hoài Châu! Anh điên rồi sao?!”

Chỉ thấy Tống Lãnh Nguyệt và Tiểu Hạo đều bị trói chặt trên ghế lấy máu tự động, miệng bị băng dính dán kín; Tống Lãnh Nguyệt vừa thấy cô liền vặn vẹo mặt mày, điên cuồng giãy giụa.

Dự Hoài Châu đặt Kỷ Noãn xuống, trực tiếp xé lớp băng dính trên mặt Tống Lãnh Nguyệt.

“Kỷ Noãn, con tiện nhân này! Mau thả chúng tôi ra!”

Cô ta bắt đầu chửi bới, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ tao nhã ngày trước.

“Dự Hoài Châu, đồ không biết xấu hổ!”

Tống Lãnh Nguyệt gương mặt dữ tợn.

“Tôi chẳng qua chỉ lừa anh một chút, lấy chút tuỷ xương và máu của con tiện nhân Kỷ Noãn và thằng nhỏ kia, bọn họ có chết đâu!”

Băng dính trên mặt Tiểu Hạo cũng bị xé xuống, nó khóc nấc lên.

“Chú Dực! Xin chú! Mọi chuyện đều do mẹ cháu làm, không liên quan tới cháu!”

“Đồ súc sinh!”

Tống Lãnh Nguyệt nhổ một ngụm về phía Tiểu Hạo.

“Mày đúng là bản sao của thằng bố chết tiệt của mày!”

Dự Hoài Châu chỉ lạnh lùng nhìn hai mẹ con, khẽ vẫy tay.

Bốn người mặc áo choàng y tế màu xanh lập tức bước vào, trong tay cầm kim lấy máu cỡ lớn và túi chứa máu.

“Dự Hoài Châu, anh định làm gì! Anh muốn chúng tôi chết sao?!”

Nước mắt, nước mũi của Tống Lãnh Nguyệt chảy đầy mặt, trông vô cùng nhếch nhác.

“Người lớn thì lấy máu.”

“Đứa nhỏ thì lấy tuỷ.”

“Tôi nói dừng thì mới được dừng.”

Mấy người kia gật đầu, nhanh nhẹn buộc garo lên hai tay của Tống Lãnh Nguyệt và Tiểu Hạo.

“Lấy xong một tay thì lấy tay còn lại, không chết thì tiếp tục lấy.”

Hắn ôm Kỷ Noãn, nhìn gương mặt hoảng loạn gào khóc của hai mẹ con, hài lòng gật đầu.

Kỷ Noãn điên cuồng đẩy và đấm vào ngực hắn.

“Dự Hoài Châu, anh thật sự điên rồi! Đồ điên! Buông tôi ra!”

“Tống Lãnh Nguyệt và Tiểu Hạo đâu có làm tổn thương anh, tôi và Dực Dực cũng chưa từng truy cứu bọn họ, anh dựa vào cái gì để làm thế này?!”