Anh nói tiếp:

“Không nói đến chuyện tôi thật lòng với Noãn Noãn và Dực Dực, tôi thích cô ấy, yêu cô ấy, muốn cưới cô ấy làm vợ. Tôi cũng thích Dực Dực, muốn chăm sóc thằng bé cả đời.”

Thẩm Triệt nắm lấy cổ tay Kỷ Noãn, đan chặt mười ngón tay:

“nhà họ Dự các người tôi chẳng thèm quan tâm. Anh nhìn lại giá cổ phiếu nhà anh xem tụt đến mức nào rồi. Ai thèm hợp tác với một kẻ nhân cách tồi tệ, không biết đúng sai chứ?”

Dự Hoài Châu lảo đảo lùi lại vài bước. Khi hắn nhìn thấy tay hai người đan chặt vào nhau, trong mắt lập tức tràn đầy ghen tuông và điên loạn.

“Thì sao chứ! Hơn nữa, người Kỷ Noãn yêu là tôi, Dực Dực cũng là con ruột tôi! Anh thì là gì? Chúng tôi mới là một gia đình thật sự!”

Không biết từ lúc nào, Dực Dực đã trốn sau lưng Kỷ Noãn, kéo lấy đầu ngón tay của cô.

Nghe Dự Hoài Châu nói vậy, thằng bé đột nhiên lên tiếng:

“Chú không phải ba của cháu! Cháu không thích chú, chú không yêu mẹ, cũng không yêu cháu!”

Dự Hoài Châu sững người, gượng gạo cười lấy lòng:

“Dực Dực, là ba sai rồi. Ba sẽ mua cho con bộ Lego giới hạn, xây cho con cả khu vui chơi, cho con học trường tốt nhất, đợi con lớn lên, sẽ giao lại Dự thị cho con, ba sẽ bù đắp cho con, được không?”

Hắn gần như van nài:

“Dực Dực, tha thứ cho ba được không? Con xin mẹ con đi, cùng nhau quay về bên ba có được không?”

Dực Dực chỉ nhìn hắn, giọng trong trẻo đáp lại:

“Không được! Cháu đã không có ba từ lâu rồi.”

Thằng bé nhìn sang Thẩm Triệt đang nắm chặt tay Kỷ Noãn:

“Dực Dực muốn chú Thẩm làm ba cháu, chú ấy yêu mẹ, cũng yêu Dực Dực.”

Thẩm Triệt mỉm cười với thằng bé, nhẹ nhàng bế nó lên, trán chạm trán:

“Nếu Dực Dực đã nói vậy, thì chú Thẩm…”

“Tôi không cho phép!”

Sắc mặt Dự Hoài Châu trở nên méo mó, điên dại hét lên:

“Kỷ Noãn và Dực Dực phải về nhà với tôi! Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ chết ngay trước mặt các người!”

Không biết từ đâu, hắn rút ra một con dao sắc nhọn, kề thẳng vào động mạch cổ.

“Noãn Noãn, em đi hay không?”

Kỷ Noãn lạnh toát cả người. Dực Dực thì sợ đến bật khóc:

“Dự Hoài Châu, anh điên rồi à?!”

“Tôi đúng là điên rồi!”

Hắn nhìn cô chằm chằm, đưa tay ra:

“Tôi không cho phép em rời khỏi tôi! Tôi muốn em tiếp tục yêu tôi! Tôi cũng sẽ yêu em!”

“Noãn Noãn, chỉ cần em cho tôi một cơ hội, nếu không tôi sẽ tự sát trước mặt Dực Dực!”

Thẩm Triệt ôm chặt Dực Dực vào lòng, che mặt thằng bé lại.

Dực Dực run rẩy trong vòng tay anh, khóc không thành tiếng.

19

Kỷ Noãn sắp phát điên thật rồi.

Cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, hít sâu một hơi rồi nói chậm rãi:

“Dự Hoài Châu, tôi sẽ đi cùng anh, nhưng có hai điều kiện.”

Dự Hoài Châu mừng rỡ, ánh mắt sáng rực lên.

“Điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”

Thẩm Triệt lo lắng nhìn cô.

“Noãn Noãn… em…”

“Thẩm Triệt, trước khi em quay lại, hãy chăm sóc Dực Dực giúp em, được không?”

Thẩm Triệt lập tức gật đầu.

“Được, Noãn Noãn. Anh sẽ chăm sóc Dực Dực thật tốt, em cứ yên tâm.”

Nhận được câu trả lời, Kỷ Noãn mới quay lại nhìn Dự Hoài Châu với ánh mắt lạnh lùng.

“Dự Hoài Châu, hai điều kiện. Một là, chỉ tôi và anh đi, Dực Dực không đi.”

Dự Hoài Châu vội gật đầu.

“Được, chỉ cần em chịu quay về, không dẫn theo Dực Dực cũng được.”

Giọng nói cô trở nên lạnh băng.

“Tôi cho anh một cơ hội, chỉ một tuần. Sau một tuần, anh không được xuất hiện trước mặt tôi và Dực Dực nữa, càng không được xen vào cuộc sống của chúng tôi.”

Hắn buông con dao xuống, nắm lấy tay cô, cười dịu dàng.

“Em nói sao thì là vậy.”

Kỷ Noãn nhìn nụ cười trước mặt, chỉ thấy cay đắng.

Trước kia, cô chỉ dám nhìn người đàn ông này từ xa, giấu tình cảm nơi đáy lòng.

Giờ thì người đàn ông ấy lại đang khẩn cầu tình yêu của cô — thứ cô chẳng còn muốn cho nữa.

Dự Hoài Châu nôn nóng ôm cô vào lòng.

“Noãn Noãn, tin anh. Anh sẽ bù đắp.”

Kỷ Noãn theo hắn quay về biệt thự nhà họ Dự.

Đứng trước tòa biệt thự xa hoa ấy, cô chỉ thấy lạnh lẽo.