Cô ta cố tình liếc nhìn váy áo và trang sức đắt tiền trên người tôi.
“Nhờ phúc của cô, vẫn chưa chết.” – Tôi thản nhiên đáp.
Câu nói đó làm Thẩm Dao nghẹn họng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Cô Doãn, nếu cô đến tìm thầy, e rằng sẽ phải thất vọng rồi. Hôm nay thầy rất bận, không có thời gian tiếp những người không liên quan.”
Người không liên quan?
Tôi bật cười.
“Tôi không đến tìm anh ta.” – Tôi tiến lên một bước, áp sát cô ta, hạ giọng – “Tôi đến tìm cô, Thẩm Dao.”
Đồng tử Thẩm Dao co rút lại, theo bản năng lùi lại nửa bước, tựa vào lan can.
“Tìm tôi? Giữa chúng ta, có gì đáng nói sao?”
“Tất nhiên là có.” – Tôi nhìn thẳng vào gương mặt giả vờ vô tội của cô ta, từng chữ từng chữ một – “Ví dụ như… nói chuyện về đứa bé kia, đứa bé chưa kịp đến với thế giới này.”
Sắc mặt Thẩm Dao “soạt” một cái trở nên trắng bệch!
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, khó tin, môi run run: “Cô… cô nói bậy gì vậy!”
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng cô rõ nhất.” – Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào – “Trên giấy đồng ý phẫu thuật có chữ ký của Tiêu Tẫn, tôi nhìn rất rõ.”
“Cô điều tra tôi!” – Giọng Thẩm Dao trở nên chói gắt, vừa giận vừa hoảng.
“Cần điều tra sao?” – Tôi cười lạnh – “Hai người làm quá lộ liễu, thật coi người khác mù hết à?”
Ngực Thẩm Dao phập phồng dữ dội, ánh mắt trở nên hung hãn.
“Doãn Tri Vi! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” – Cô ta xé toạc lớp mặt nạ giả thiện, giọng đầy ác độc – “Cô nghĩ cô là cái gì? Chỉ là một mụ đàn bà già chiếm chỗ thôi!”
“Thầy sớm đã chán ngấy cô rồi! Người thầy yêu là tôi!”
“Biết điều thì biến đi! Bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Cuối cùng cũng lộ Doãn hình.
Nhìn dáng vẻ cô ta giận dữ mất kiểm soát, tôi lại càng bình tĩnh hơn.
“Không khách sáo?” – Tôi lặp lại lời cô ta, giọng mỉa mai – “Cô định không khách sáo kiểu gì? Lại lái xe tông tôi thêm lần nữa à?”
Ánh mắt Thẩm Dao lóe lên một chút chột dạ, nhưng rất nhanh bị hung tợn thay thế.
“Đúng thì sao? Lần trước coi như cô mạng lớn! Lần sau thì đừng hòng may mắn thế nữa!”
Lời này, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận vụ tai nạn trước là cố ý!
Tôi dồn nén cơn giận, khẽ đưa tay vào trong túi xách, chạm đến thỏi son, nhẹ nhàng vặn đáy.
“Thẩm Dao, cô không sợ báo ứng sao?” – Tôi cố ý khích cô ta – “Cướp chồng người khác, hại chết chính con mình, ban đêm cô ngủ có yên không?”
“Cô câm miệng!” – Thẩm Dao bị đâm trúng chỗ đau, hoàn toàn mất kiểm soát, gào lên – “Đứa bé đó vốn dĩ không nên tồn tại! Là ngoài ý muốn! Là sự sỉ nhục!”
“Tương lai của thầy mới là quan trọng nhất! Tôi không thể để đứa bé đó hủy hoại anh ấy!”
“Còn cô!” – Cô ta chỉ thẳng vào tôi, gương mặt méo mó – “Cô mới chính là chướng ngại lớn nhất! Nếu không có cô, thầy đã sớm ở bên tôi rồi!”
“Tôi nói cho cô biết Doãn Tri Vi, thầy rất nhanh sẽ ly hôn với cô! Đến lúc đó, vị trí Tiêu phu nhân là của tôi!”
Cô ta càng nói càng kích động, giọng càng lúc càng lớn, khiến những người khác trên ban công cũng phải nhìn sang.
Tôi nhìn dáng vẻ cô ta điên loạn, biết thời cơ đã chín.
“Vậy sao?” – Tôi nhếch môi cười nhạt – “E rằng cô phải thất vọng rồi.”
“Tôi sẽ không ly hôn.”
“Chỉ cần tôi chưa ký tên, cô mãi mãi chỉ là một con tiểu tam không dám ngẩng đầu nhìn ai.”
“Cô!” – Thẩm Dao giận run cả người, bất ngờ giơ tay lên, như muốn tát tôi.
Nhưng tay cô ta vừa giơ lên đã bị ai đó nắm chặt lại!
“Dao Dao! Dừng tay!”
Là Tiêu Tẫn!
Anh ta không biết đến từ lúc nào, sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi và Thẩm Dao.
Anh ta hất mạnh tay Thẩm Dao ra, lực lớn đến mức cô ta loạng choạng một cái.
“Thầy!” – Thẩm Dao ấm ức nhìn anh ta, nước mắt lập tức tuôn ra – “Cô ta… cô ta vu khống em! Còn mắng em là tiểu tam!”
Kẻ ác lại đi kiện trước.
Tôi lạnh lùng quan sát màn kịch này.
Ánh mắt Tiêu Tẫn chuyển sang tôi, phức tạp khó đoán, có kinh ngạc, có phẫn nộ, có lẽ còn xen chút… hoảng loạn không dễ nhận ra?
“Sao em lại ở đây?” – Anh ta trầm giọng hỏi, giọng kìm nén lửa giận.
“Tại sao tôi lại không thể ở đây?” – Tôi bình tĩnh đáp trả – “Nơi Tiêu tiên sinh có thể đến, tôi không thể sao?”
Tiêu Tẫn bị tôi chặn họng, sắc mặt càng khó coi.
Anh ta liếc nhìn ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, hạ giọng: “Có chuyện gì, về nhà nói! Đừng làm mất mặt ở đây!”
“Mất mặt?” – Tôi cười, tiếng cười vang lên chói tai giữa ban công yên tĩnh – “Tiêu Tẫn, người mất mặt là ai, trong lòng anh không rõ sao?”
Tôi chỉ thẳng về phía Thẩm Dao đang rưng rưng nước mắt ở bên cạnh.
“Dắt tình nhân nhỏ đi khoe khoang khắp nơi thì không mất mặt sao?” “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, kéo kéo đẩy đẩy, không mất mặt à?”
Giọng tôi không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe rõ.
Chỉ trong chốc lát, vô số ánh mắt dò xét, kinh ngạc và khinh bỉ đồng loạt đổ dồn về phía Tiêu Tẫn và Thẩm Dao.
Sắc mặt Tiêu Tẫn lập tức trở nên đen kịt! Ánh mắt như muốn giết người!
Thẩm Dao cũng hoảng loạn, vội vàng kéo cánh tay Tiêu Tẫn: “Thầy, không phải như vậy đâu, là cô ta khiêu khích em trước…”
“Đủ rồi!” – Tiêu Tẫn quát lớn, cắt lời cô ta, đồng thời hất mạnh tay ra.
Anh ta tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương tôi.
“Doãn Tri Vi, câm miệng cho tôi! Đi theo tôi!”
Anh ta không cho tôi cơ hội phản kháng, kéo tôi đi vào trong hành lang của ban công.
Động tác thô bạo, chẳng còn chút phong độ nào.
“Bỏ tay ra! Tiêu Tẫn!” – Tôi vùng vẫy, cố tình nâng cao giọng – “Anh làm tôi đau đấy! Đây là cách anh đối xử với vợ mình à?!”
Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng nhiều. Thậm chí đã có người lấy điện thoại ra.
Tiêu Tẫn rõ ràng cũng chú ý thấy điều đó, anh ta bất ngờ dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt u ám đáng sợ.
Những người đang cầm điện thoại đều bị anh ta nhìn đến phát lạnh, ngượng ngùng bỏ điện thoại xuống.
“Được lắm, hay lắm.” – Tiêu Tẫn nhìn chằm chằm tôi, tức giận đến bật cười – “Doãn Tri Vi, cô giỏi lắm rồi.”
“Nếu cô không muốn thể diện, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh ta buông tay tôi ra, ra hiệu cho một thuộc hạ đứng gần đó. Tên đó lập tức hiểu ý, bước nhanh về phía tôi.
Rõ ràng là định cưỡng ép “mời” tôi rời khỏi đây.
Tôi biết, không thể ở lại nữa. Mục đích đã đạt được. Đoạn ghi âm cũng đã bắt được những gì cần thiết.
Tôi chỉnh lại váy áo bị vò nát, ngẩng cao đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Tẫn.
“Không cần Tiêu tiên sinh ra tay.” “Tôi sẽ tự đi.”
Nói rồi, tôi thẳng lưng bước đi, dưới ánh nhìn phức tạp của bao người, ung dung rời khỏi hội trường.
Phía sau vang lên tiếng Thẩm Dao nức nở: “Thầy… cô ta cứ thế bỏ đi sao? Rõ ràng là cô ta vu khống em…”
Và cả tiếng gầm giận dữ của Tiêu Tẫn, cố gắng nén giận: “Câm miệng! Cô còn chưa đủ gây loạn sao?!”
Rời khỏi cổng trang viên, gió đêm lướt qua mặt mang theo chút se lạnh.
Xe của Trần Tự đã đợi sẵn ở đó.
Tôi mở cửa xe bước lên, cả người như bị rút sạch sức lực.