Khi về đến nhà, ông giả vờ nói nhẹ nhàng về người phụ nữ điên ngoài phố đó, mục đích của bố tôi là muốn nhắc nhở cậu.
Điều duy nhất bố tôi tính toán sai là nơi này không còn là thế giới bình thường.
Cậu tôi cũng không phải là người có suy nghĩ bình thường. Họ đang chơi một trò cao cấp, nhắm vào những người có tính cách như bố tôi.
Nhưng không sao cả, đầu óc em họ tôi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Khi nghe thấy lời nói của người phụ nữ điên, dù cô ta có quyết định cho số hay không, chắc chắn sẽ làm chuyện này truyền đến tai mợ tôi.
7
Tôi đứng trên ban công, quan sát gia đình cậu tôi đánh nhau suốt một đêm.
Cuối cùng, cậu và mợ đánh đến kiệt sức thì tạm nghỉ giữa trận. Mợ tôi ôm em họ, khóc nức nở, khóc mãi không thôi.
Nhưng đến giữa đêm, vào lúc mười hai giờ, họ bỗng dưng như tỉnh lại, hối hả tìm ra một viên tinh thể.
Tôi nhận ra thứ đó. Đó là viên tinh thể rơi ra từ người bố tôi.
Tôi thấy gia đình cậu tôi cẩn thận cầm viên tinh thể đó bước vào phòng làm việc. Họ đặt viên tinh thể lên một cái bàn thờ. Trên bàn thờ có hai cây nến đỏ thắp sáng, ánh sáng khiến cả căn phòng trở nên đỏ thẫm. Ánh nến lung lay theo gió, cả căn phòng như một biển máu đang cuộn trào.
Tôi chợt cảm thấy choáng váng, ngực thì nặng nề.
Tôi hoảng sợ lập tức quay đi, nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng—
Gia đình cậu tôi đang thờ phụng thứ gì vậy? Liệu sự biến đổi đột ngột của họ có liên quan đến thứ trong bàn thờ không?
Tôi vội vàng về phòng ngủ.
Suốt một đêm qua tôi đã không ngủ. Hôm nay lại trải qua một ngày mệt mỏi như vậy, tôi cảm thấy mình đang ở rìa của sự kiệt sức.
8
Ngày hôm sau, gia đình cậu lại bất ngờ tìm đến tôi.
Tôi vốn không định mở cửa nhưng một cánh cửa bình thường không thể ngăn cản được những người đã bị biến đổi.
Hóa ra.
Chiều qua, mợ tôi bất ngờ ngất xỉu khi đang làm việc tại công ty nên được đưa đến bệnh viện và phát hiện mang thai mấy tháng.
Tuy nhiên, khi bác sĩ sắp xếp kiểm tra thai, phát hiện đứa trẻ trong bụng có khuyết tật di truyền nghiêm trọng. Bác sĩ đã khuyên bà ấy nên bỏ thai.
Lúc này cả gia đình cậu đứng chặn trước cửa nhà tôi, nhìn tôi chằm chằm. Mợ tôi tỏ ra nhiệt tình, hỏi tôi với giọng điệu cầu khẩn:
“A Đông, con là sinh viên y khoa, con nói cho mợ biết, đứa trẻ này có thể giữ lại không?”
Trên tường đối diện cửa ra vào có một tấm kính. Bây giờ, tôi nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên kính, thấy rõ ràng cả ba người nhà cậu đều cầm những con dao nhuốm máu sau lưng.
Điên rồi, điên hết rồi. Đều đã xé rách cái mặt nạ giả tạo với nhau rồi thì chuyện họ sống hay chết liên quan gì đến tôi.
Lúc này, trên đầu mợ lại xuất hiện một dòng bình luận:
【Nếu cô khuyên bà ta bỏ thai thì từ đó bà ta sẽ coi cô là kẻ đã hại chết đứa con khó khăn lắm mới có được của bà ta, sẽ không đội trời chung với cô ! Bà ta sẽ mổ xẻ cô ra làm tám khúc!】
【Đừng khuyên bà ta! Đừng khuyên bà ta ! Đừng khuyên bà ta!】
Cái thứ kỳ lạ đó gửi thông tin trễ để tôi bị rối mà dẫm vào bẫy thôi đúng không?
Tất nhiên cũng không phải là trễ. Dù sao thì gia đình cậu tôi vẫn đang cầm những con dao nhuốm máu sau lưng, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thở dài, nói:
“Mợ này, mợ đùa đấy à? Mặc dù tôi là sinh viên y khoa, nhưng tôi chỉ mới vào trường học một năm, biết gì đâu!”
Bà ta nghe vậy thì có vẻ lo lắng:
“Sao con lại không hiểu?! Con là sinh viên đại học đầu tiên trong gia đình ta! Hơn nữa con còn học về ngành y mà! Con thông minh như vậy, ý kiến của con cực kỳ quan trọng với mợ!”
Tôi kiên quyết lắc đầu:
“Không được, tôi không đủ tư cách để chẩn đoán lâm sàng, mà chuyên ngành tôi chọn ở đại học là kỹ thuật xét nghiệm y học.”
Bà ta không bỏ cuộc:
“Con học y chắc chắn hiểu biết hơn người bình thường nhiều!”
Tôi suýt bật cười vì sự ngớ ngẩn của bà ta, sửa lại những hiểu biết sai lầm của bà về chuyên ngành của mình:
“Mợ này, mợ có hiểu xét nghiệm y học không?
“Để giải thích đơn giản: đó là khi y tá ở bệnh viện lấy máu của mợ rồi họ gửi mẫu máu đến cho tôi, tôi chỉ cần bỏ mẫu vào máy đo một chút, rồi làm báo cáo xét nghiệm máu cho mợ thôi là xong.”
“Đó là công việc của tôi, chỉ xét nghiệm chứ không chẩn đoán bệnh tình.”
“Mà chẳng phải mợ thường xuyên mắng bác sĩ mở toa thuốc lừa tiền mình sao? Khéo quá, cái tôi học chính là cái mà mợ nói là lừa tiền đó!”
“Mợ thử nghĩ xem, một kẻ lừa đảo như tôi có thể cho mợ lời khuyên tốt không? Mợ chắc chắn muốn nghe lời của một kẻ lừa đảo như tôi sao?”
Một nhà ba người kia bị sự nghiêm túc của tôi làm cho choáng váng:
“……”
Tôi nở một nụ cười đúng mực với họ, rồi quyết đoán đóng cửa lại.
Nói như vậy, bí quyết để người bình thường sống lâu trăm tuổi chính là nguyên tắc “ba không”:
Không hiểu, không biết, không liên quan đến tôi.
9
Chỉ là có chút bất ngờ, khi tôi đang ăn sáng ở nhà thì em họ lại đến tìm tôi.
Cũng tốt thôi, nếu cô ta không đến tìm tôi, thì tôi cũng phải gây rắc rối cho cô ta.
Em họ vừa bước vào thì lập tức ngồi đối diện tôi, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi. Đôi mắt của cô ta không hề thân thiện.
Tôi không thể không nhìn về phía cửa lớn—
Cánh cửa này không thể ngăn cản bất kỳ ai, có đóng nó lại hay không thì thật sự không cần thiết!
Em họ nói:
“A Đông, chị nhất định phải giúp mẹ em!”
Tôi im lặng ngửa đầu uống một ngụm nước, cố gắng không phản ứng lại.
Em họ tự nói tiếp:
“Bố em đã quay lại với mối tình đầu của mình rồi, hai người họ đã ăn ở với nhau luôn rồi.”
“Hôm qua, khi em ra cổng khu phố để nhận món quà mà chị tặng, em tình cờ gặp phải cô bồ nhí đó.”
“Nhưng em thật sự không muốn mất bố, mẹ em cũng không muốn mất chồng. Vì vậy, nếu mẹ em sinh được con trai thì bố có thể sẽ quay lại với mẹ.”
Em họ nói xong thì quỳ xuống, ôm lấy đùi tôi.
Cô ta ngẩng cao đầu nhìn tôi với ánh mắt mãnh liệt, giọng nói khẩn thiết:
“Chị A Đông, chị là sinh viên y khoa, chắc chắn ở trường biết nhiều chuyên gia giỏi. Chị giúp em và mẹ em một tay, được không?”
Nhưng tôi không hề bị cuốn vào cái bẫy thô thiển này.
Mợntôi đang mang thai đứa trẻ có khuyết tật di truyền, nếu bà ta không bỏ thai, khả năng cao là sẽ sinh ra một đứa trẻ không khỏe mạnh. Đến lúc đó, cả gia đình cậu sẽ có đủ lý do để đổ lỗi cho tôi.
Vì vậy, tôi phải đá quả bóng trở lại.
Tôi hỏi ngược lại cô ta:
“Người ta không thể chỉ biết nhận mà không biết trả. Hay là chúng ta trao đổi công bằng, em giúp chị một việc nhỏ, chị sẽ giúp em, được không?”
Em họ bỗng sáng mắt lên:
“Việc gì vậy?”
Tôi lạnh lùng giơ tay, chỉ vào bình tro không xa rồi nói:
“Em giúp chị trả thù cho bố chị, chị sẽ giới thiệu cho em chuyên gia sản khoa.”
Em họ nhìn tôi với vẻ hoảng sợ.
Bảo cô ta giúp tôi trả mối thù giết bố tôi, chính là yêu cầu cô ta giết bố mình và chính bản thân cô ta.
Đến lúc đó, cô ta còn sống hay không cũng là chuyện khó nói, cho nên việc tôi có giúp cô ta hay không còn quan trọng sao?
Đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, tôi chỉ nói sẽ giới thiệu chuyên gia, nhưng không nói chắc chắn sẽ giúp mợ tôi có được số của chuyên gia.
Số của những chuyên gia đặc biệt trong bệnh viện không phải là bí mật, có thể tra cứu trên tài khoản công cộng của bệnh viện.
Câu này của tôi chỉ là lời nói đẹp nhưng vô nghĩa.
Cùng lúc đó, trên đầu em họ lại xuất hiện một dòng bình luận, nhưng nội dung của dòng bình luận hoàn toàn thay đổi:
【Xét thấy người chơi có sự hiểu biết xuất sắc về quy tắc nghiệp quả trong câu chuyện kỳ lạ.】
【Xin mời người chơi trở thành người xét xử quy tắc, cùng nhau xây dựng thế giới kỳ lạ đẹp đẽ!】
【Trở thành người xét xử quy tắc, sẽ được hưởng quyền sống mãi trong câu chuyện kỳ lạ, nhưng cũng phải thực hiện nghĩa vụ nộp một viên kết tinh nghiệp quả cho chủ thần mỗi ba ngày.】