Bạch nguyệt quang thời trẻ của cậu tôi trở về nước. Bà ta đến tìm tôi để hỏi số điện thoại của cậu nhưng tôi lạnh lùng từ chối:

“Tôi không quen biết ông ấy, bà tìm nhầm người rồi.”

Trên đầu bà ta đột nhiên lại xuất hiện một dòng bình luận:

【Đừng cho bà ta! Bà ta sẽ gây ra chuyện khiến gia đình cậu của cô tan nát, sau đó ông ấy sẽ hận cô mà thiêu sống cô đấy!】

Cùng ngày hôm đó, cậu tôi đưa em họ đến nhà tôi hỏi cách đăng ký nguyện vọng thi đại học cho em ấy.

Tôi lập tức từ chối:

“Cậu à, cậu hãy tôn trọng ước mơ của em ấy.”

Tôi lại thấy một dòng bình luận:

【Đừng cho ý kiến! Nếu cô khuyên em họ đó thi công chức, thì em họ sẽ nghĩ là do cô hại mình không thể theo đuổi chuyên ngành mơ ước, sẽ đâm cô một nhát thấu tim đấy!】

Sau đó, trong buổi kiểm tra thai sản, mợ tôi phát hiện thai nhi có khuyết tật di truyền.

Gia đình cậu chặn trước cửa nhà tôi, hỏi tôi liệu có thể giữ lại đứa trẻ này không. Lúc đó, lại có một dòng bình luận lướt qua:

【Nếu cô khuyên bà ta bỏ thai thì bà ta sẽ cho rằng cô hại chết con trai của mình, sau đó bà ta sẽ mổ xẻ cô ra làm tám khúc!】

【Đừng khuyên bà ta bất cứ điều gì!】

1

Trên đường đi về nhà, tôi gặp một người phụ nữ kỳ lạ ở cổng khu phố.

Tóc mái của bà ta bù xù dính bết vào mặt, đôi mắt mở to tròn xoe, môi thì nở một nụ cười cứng đờ. Trông bà ta có vẻ không được bình thường cho lắm.

Người phụ nữ đó đột nhiên lao ra từ bụi cây bên cạnh, gấp gáp nắm chặt cánh tay tôi rồi nói:

“A Song, tôi là mối tình đầu của cậu cháu hồi đại học, vừa trở về từ nước ngoài hôm qua. Tôi có việc gấp cần tìm ông ấy. Cháu làm ơn cho tôi số điện thoại của ông ấy đi!”

Tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Khi bà ta nói chuyện, đôi mắt luôn dán chặt vào tôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Chưa nói đến tình trạng tinh thần của bà ta, cho dù bà ta có là người bình thường đi nữa nhưng bỗng nhiên chạy đến hỏi số điện thoại của cậu tôi thì tôi cũng không thể cho bà ta được.

Dù sao, điều đó liên quan đến sự riêng tư của ông ấy, tôi không dám tự quyết định. Tốt hơn hết là để cậu tôi tự quyết định xem có cho bà ta số điện thoại hay không.

Tôi nhanh chóng nghĩ ra một lý do để từ chối.

Tôi vừa định lên tiếng thì bỗng thấy trên đầu người phụ nữ xuất hiện vài dòng bình luận:

【Đừng cho bà ta số điện thoại của ông ấy! Bà ta là mối tình đầu vừa trở về nước của ông ấy đấy!】

【Nếu bà ta có số điện thoại thì sẽ đến gây rắc rối với ông ấy, khiến gia đình ông ấy tan nát. Khi đó mọi người sẽ quay sang trách móc và đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô!】

【Cuối cùng, ông ấy sẽ hận cô, thậm chí còn thiêu sống cô nữa!】

Tôi dụi mắt, không dám tin vào những dòng bình luận trước mắt.

Tôi có chút không hiểu, có phải không có tôi thì người này sẽ không thể lấy số điện thoại của cậu tôi từ nguồn khác không?

Có phải không có tôi thì ông ấy sẽ không dây dưa với những người phụ nữ khác ở bên ngoài không?

Sao mà cả phụ nữ trong nhà lẫn ngoài nhà đều bị ông ấy thâu tóm, cuối cùng lại để tôi chịu hậu quả?

Tôi là người biết lắng nghe lời khuyên, mà thực ra cũng không có ý định dính líu vào chuyện giữa bà ta và cậu tôi.

Vì vậy, tôi giả vờ ngơ ngác, chớp mắt:

“Tôi không gọi là A Đông, và tôi cũng không có cậu! Tôi không quen biết người mà dì nói đâu. Dì này, dì tìm nhầm người rồi.”

Nói xong, tôi dùng sức gỡ tay bà ta ra và tăng tốc chạy đi.

Tôi vội vàng chạy về nhà, khóa chặt cửa lại. Chưa yên tâm nên lại cúi xuống nhìn qua mắt mèo, quan sát một lúc lâu để xác nhận hành lang không có người lạ. Sau đó, tôi chạy ra ban công, nhìn xuống phía dưới.

Người phụ nữ điên khùng kia đã biến mất không dấu vết.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta có vẻ không ổn và có chút thần kinh. Tôi không muốn bị người điên quấn lấy đâu.

Về phần những bình luận kỳ lạ trên đầu bà ta, tôi nhất thời không thể lý giải được, tôi chỉ có thể cho rằng đó là ảo giác.

Tôi kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể và đồ dùng cá nhân, không phát hiện ra điều gì không ổn. Vì vậy tôi quyết định không nghĩ nhiều về chuyện này.

2

Không ngờ vào buổi tối hôm đó.

Cậu tôi bỗng nhiên dẫn con gái ruột của mình, chính là em họ tôi, Tiểu Tiểu, đến tìm tôi.

Em họ hiện đang học lớp 12 ở một trường trung học phổ thông bình thường trong thành phố, năm nay sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Vài ngày trước, trang web tuyển sinh đã công bố điểm thi và điểm chuẩn đại học.

Hóa ra em họ năm nay thi được 490 điểm. Em họ là học sinh khối văn, điểm này vượt qua điểm chuẩn đại học bình thường vài điểm, xếp hạng toàn tỉnh là mười chín nghìn, có thể đăng ký một trường đại học công lập bình thường.

Nhà cậu ở cùng khu với tôi, nên hai bố con họ đến hỏi tôi cách đăng ký nguyện vọng.

Thật lòng mà nói, học sinh khối văn không có bối cảnh gia đình hỗ trợ thì không được ưu chuộng trên thị trường việc làm. Với điểm số này của em họ, tốt nhất là nên đăng ký một ngành dễ thi vào công chức hoặc đơn vị sự nghiệp.

Nếu tương lai cô ấy có thể vào làm ở một đơn vị tốt ở huyện, thành công thăng chứ thì cũng là một con đường tốt, còn hơn là em họ tốt nghiệp xong rồi đi làm ở công ty tư nhân, làm việc như một “996” và bị cắt giảm sau 35 tuổi.

Nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên thì cảm giác kỳ quái lại ùa về trong lòng tôi.

Cậu và em họ vẫn là những khuôn mặt quen thuộc với tôi, nhưng cả hai bố con họ đều mở to mắt, chăm chú nhìn tôi, trong đôi mắt họ tràn ngập sự điên cuồng không thể kiềm chế. Cảm giác điên cuồng nhưng bình tĩnh đó giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão. Tôi thoáng cảm thấy như mình là một chú chuột trắng bị rắn độc nhìn chằm chằm.

Chợt nhớ đến câu nói trên mạng: Đừng can thiệp vào nghiệp quả của người khác. Tôi lập tức quyết định không can thiệp vào chuyện của em họ, để tránh nói sai khiến họ không vừa lòng.

Ngay giây sau, tôi lại thấy một dòng bình luận lướt qua đầu em họ:

【Đừng cho cô ta ý kiến! Nếu cô khuyên em họ chọn ngành dễ thi dễ kiếm việc như công chức thì em họ sẽ nghĩ là cô hại cô ta không thể theo đuổi chuyên ngành mơ ước, phá hủy giấc mơ nhóm nhạc của cô ta ! Cuối cùng cô ta sẽ đâm cô một nhát!】

Tôi sững sờ.

Tôi chỉ đưa ra ý kiến từ góc độ của mình thôi, mà tay chân của em họ lại ở trong tay cô ấy. Nếu cô ấy không chấp nhận lời khuyên của tôi thì coi như tôi đã nói toàn những điều vô nghĩa là được rồi. Tương lai của cô ấy ra sao thì do chính cô ấy quyết định, cái này có thể đổ lỗi cho tôi sao?

Hơn nữa lần này, tôi không thể không suy nghĩ về những bình luận kỳ lạ này.

Theo kinh nghiệm nhiều năm xem truyện kinh dị của tôi thì xem ra tôi đã bước vào một câu chuyện kỳ lạ nào đó rồi.

Chỉ cần tôi có cuộc đối thoại với người đã bị biến dị thì sẽ kích hoạt một tình huống nào đó.

Khi tôi đưa ra lựa chọn đúng đắn thì các quy tắc ẩn giấu trong câu chuyện, hay nói cách khác là vận mệnh của tôi, mới xuất hiện dưới dạng bình luận trên đầu nhân vật chính.

Ôi, điều này thật sự quá đáng sợ!

Tôi lập tức từ chối:

“Giờ này giới trẻ có ý kiến của mình, hãy tôn trọng ước mơ của em họ đi.”

Nghe xong, sắc mặt cậu tôi bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn tôi với ánh mắt đầy đe dọa. Ông ấy tiến sát về phía tôi, che khuất tôi dưới cái bóng to lớn của ông ấy.

Khuôn mặt cậu tôi vì giận dữ mà trở nên méo mó:

“Chúng ta đều là người thân, sao con lại không giúp cậu một việc nhỏ được nhỉ? Con có phải khinh thường cậu, chê cậu nhà nghèo đúng không!”

Nói xong, ông ấy đột ngột vung tay, hất hết đồ trên bàn ăn xuống đất! Âm thanh đồ đạc bị vỡ vang lên ầm ĩ.

Ông ấy đang cố dùng bạo lực để ép tôi đối mặt với vấn đề của mình.

Mồ hôi lạnh trên trán lập tức ứa ra. Tôi nhanh chóng nhớ lại mọi chi tiết sau khi tiếp xúc với cậu, xác nhận rằng mình không vi phạm quy tắc nào của bình luận.

Cho nên ông ấy không thể tùy ý giết tôi.

Nhưng cậu tôi lúc này như một con sư tử nổi điên mất trí, trông như thể có thể phá vỡ quy tắc và nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào!

Tôi không còn đường lui nữa, chỉ có thể giữ vững phán đoán của mình, nhắm mắt lại và cắn chặt răng, chờ đợi số phận của mình.

Tuy nhiên, ngay giây sau, cửa nhà tôi bỗng nhiên bị mở ra.

Scroll Up