Tổ trưởng tổ công tác nhìn tôi:

“Đồng chí Lâm Vân Khê, mời phát biểu.”

Tôi bước lên bục.

Từ tập hồ sơ mang theo, tôi lấy ra một xấp tài liệu dày cộp.

Giọng nói tôi vang lên rõ ràng, trầm ổn, vang vọng khắp hội trường.

“Liên quan đến các vấn đề của đồng chí Cố Đình Thâm vừa được công bố.

Tôi – với tư cách là vợ hợp pháp, đồng thời là người trực tiếp trải qua và liên đới đến một số sự việc – xin cung cấp các tài liệu và bằng chứng bổ sung.”

Tôi trao tập hồ sơ cho cán bộ phụ trách rồi xoay người, đối mặt với toàn hội trường.

“Tôi và đồng chí Cố Đình Thâm từng kết hôn dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tổ chức, của đồng chí đồng đội.

Nhưng trong nhiều năm qua, đồng chí Cố Đình Thâm không biết trân trọng mối duyên này.

Trong đời sống, thiếu trách nhiệm với gia đình.

Trong tư tưởng, buông lỏng kỷ luật bản thân.

Hành vi của anh ta không chỉ tổn hại nghiêm trọng đến tình cảm vợ chồng, vi phạm đạo đức người quân nhân, mà còn phụ lòng tin và sự bồi dưỡng của tổ chức.”

Lời tôi nói không oán trách, không gào thét.

Chỉ là từng chữ từng câu sắc bén như lưỡi dao, lạnh đến tàn nhẫn.

“Là vợ, tôi có lỗi khi không sớm phát hiện và ngăn chặn sai lầm của anh ta.

Nhưng là quân nhân, tôi không thể làm ngơ trước những hành vi vấy bẩn danh dự quân đội, phá vỡ kỷ luật nội bộ.”

Tôi hít một hơi sâu, nói ra quyết định cuối cùng của mình:

“Vì vậy, tôi chính thức bày tỏ lập trường với tổ chức. Và ngay tại đây, gửi đến đồng chí Cố Đình Thâm –”

Tôi nhìn xuống người đàn ông ngồi dưới, gương mặt trắng bệch như tro tàn, ánh mắt không dám đối diện.

Từng chữ, tôi nói chậm rãi, rắn rỏi, như búa đóng đinh:

“Ly hôn.”

“Và, theo đúng quy định pháp luật, tôi sẽ truy thu toàn bộ tài sản và lợi ích cá nhân mà anh ta đã chiếm đoạt, sử dụng sai mục đích trong thời kỳ hôn nhân!”

Chương 9

“Ầm——!”

Lời tôi vừa dứt, cả hội trường lặng ngắt như tờ, sau đó là một trận xôn xao như sấm rền vang dội.

Tất cả mọi người đều bị cú “tuyên bố” công khai và tuyệt tình của tôi làm cho chấn động.

Ngay tại một hội nghị trang nghiêm thế này, bằng hình thức chính thức như thế, tuyên bố ly hôn và truy thu tài sản – chẳng khác gì xé toạc tấm màn che cuối cùng của Cố Đình Thâm, đóng đinh anh ta vào cột nhục nhã giữa muôn người chứng kiến.

Cố Đình Thâm ngẩng phắt đầu, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập kinh hoàng tột độ, và… tuyệt vọng hoàn toàn.

Anh ta có lẽ từng nghĩ, cùng lắm tôi chỉ lặng lẽ ly hôn trong im lặng.

Hoặc dựa vào thế lực của cha tôi, âm thầm khiến anh ta thân bại danh liệt.

Nhưng anh ta không ngờ.

Tôi lại chọn ngay lúc này, giữa chốn đông người, dùng cách thẳng tay và không lưu tình nhất… để cắt đứt triệt để với anh ta, rồi tung ra đòn kết liễu nặng nề nhất.

Đây không phải hành động vì xúc động.

Mà là một pha phản công được tính toán kỹ lưỡng – và hiệu quả nhất.

Tổ trưởng tổ công tác nhận lấy tài liệu, lật xem vài trang, sắc mặt lập tức trầm xuống nặng nề.

Ông nhìn về phía cha tôi.

Cha tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Những nội dung đồng chí Lâm Vân Khê phản ánh và tài liệu chứng minh sẽ được tổ công tác tiếp nhận nghiêm túc, đưa vào hồ sơ điều tra và xử lý tiếp theo.”

Giọng tổ trưởng nặng như đá rơi.

“Đối với vấn đề của đồng chí Cố Đình Thâm – tổ chức nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt đối không bao che dung túng!”

Sau khi tan họp, Cố Đình Thâm gần như phải có người dìu mới rời được khỏi hội trường.

Lúc anh ta đi ngang qua tôi, bước chân loạng choạng, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Nhưng tôi không cho anh ta bất cứ cơ hội nào.

Chỉ lặng lẽ quay đi, rời khỏi hội trường cùng cha.

Kể từ giây phút đó.

Tôi và anh ta – chính thức trở thành người dưng.

Chương 10

Sau đó, mọi chuyện diễn ra với tốc độ đáng kinh ngạc.

Cố Đình Thâm chính thức bị miễn nhiệm chức vụ sư trưởng.

Bị cảnh cáo nghiêm trọng trong nội bộ Đảng.

Bị điều động đến một đơn vị biên phòng vùng xa xôi gian khổ, với chức vụ phó đoàn trưởng – cấp bậc liên tục bị giáng xuống.

Tương đương… một hình thức lưu đày.

Những căn nhà không rõ nguồn gốc đứng tên anh ta bị niêm phong, đưa ra đấu giá.

Em trai anh ta bị điều chuyển trở lại đơn vị cũ.