Lúc đầu, cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói đó, còn tưởng là trò đùa của Chúc Thanh Oanh.
Cho đến khi mẹ Thẩm gọi điện đến, nói bóng gió rằng cô dâu đã được đổi người, hỏi cô có đồng ý làm vợ Thẩm Tư Việt không.
Đầu óc cô lập tức trống rỗng, không còn nghe được gì nữa.
Cô chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: mình sắp được cưới Thẩm Tư Việt.
Cô đương nhiên đồng ý!
Chúc Khanh Khanh đã thích Thẩm Tư Việt từ khi còn nhỏ, cô luôn nhận ra ánh mắt anh dành cho mình cũng không hề bình thường.
Nhưng không hiểu vì sao, anh lại không chịu cưới cô, mà lại chọn Chúc Thanh Oanh.
Vì thế, bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn thấy không cam lòng.
Vậy nên khi mẹ Thẩm hỏi lại một lần nữa, cô lập tức gật đầu như điên, đồng ý ngay.
Những chuyện xảy ra sau đó, với Chúc Khanh Khanh mà nói, cứ như đang nằm mơ.
Cô mơ hồ mặc lên mình bộ váy cưới vừa vặn, xỏ vào đôi giày cao gót vừa chân.
Rồi cũng mơ hồ bước lên xe hoa, đến lễ đường, nhìn thấy Thẩm Tư Việt mặc vest đứng chờ mình.
Cho đến giây phút ấy, cô mới biết hóa ra tất cả đều là thật.
Cô thật sự sắp lấy người đàn ông mà mình yêu nhiều năm!
Nhưng còn chưa kịp mỉm cười, thì người đàn ông trước mặt bỗng đổi sắc mặt.
Anh hỏi vì sao cô dâu lại là cô? Chúc Thanh Oanh đâu rồi?
Lại là Chúc Thanh Oanh. Vì sao… lại là cô ta?
Anh ta thích Chúc Thanh Oanh đến vậy sao?
Sắc mặt Chúc Khanh Khanh cũng sa sầm lại, giọng gắt gỏng:
“Thẩm Tư Việt, hôm nay người kết hôn với anh là em!”
“Anh có thể đừng nhắc đến người chẳng liên quan nữa được không?”
Nghe vậy, Thẩm Tư Việt nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Khanh Khanh, đừng gây chuyện nữa được không?”
“Hôm nay, người lẽ ra kết hôn với anh là Chúc Thanh Oanh. Nếu đột ngột thay cô dâu, danh tiếng của em sẽ bị ảnh hưởng.”
Sắc mặt Chúc Khanh Khanh tái nhợt, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Cô siết chặt lòng bàn tay đến đỏ ửng, nghẹn ngào nói:
“Nhưng người kết hôn với anh hôm nay chính là em!”
Từ dưới hàng ghế khách mời, mẹ Thẩm thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên sân khấu, thấp giọng nói với Thẩm Tư Việt:
“Con làm loạn cái gì vậy, hôm nay người kết hôn với con chính là Khanh Khanh!”
Lông mày Thẩm Tư Việt nhíu chặt, giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Mẹ, sao mẹ cũng hùa theo luôn vậy?”
“Con biết mẹ luôn mong Khanh Khanh làm con dâu, nhưng bây giờ là lúc thích hợp để bàn chuyện này sao? Nếu chuyện đổi cô dâu bị lộ ra, chẳng phải nhà họ Thẩm chúng ta sẽ thành trò cười sao?”
Hơn nữa, hôm nay hôn lễ còn được livestream toàn thành phố.
Anh đã có thể hình dung ra mức độ náo loạn trên mạng sắp tới sẽ như thế nào.
Mẹ Thẩm bị con trai làm cho tức đến mức phải nhắm mắt hít thở thật sâu.
Bà lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp cưới được thiết kế tinh xảo.
“Con tự nhìn đi, xem trên thiệp ghi tên cô dâu là ai!”
Khi thấy cái tên “Chúc Khanh Khanh” được in rõ ràng trên thiệp cưới, đầu óc Thẩm Tư Việt lập tức trống rỗng.
“Vù” một tiếng — như có luồng gió lạ quét qua đầu anh.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào ba chữ ấy, tờ giấy trong tay bị anh siết chặt đến nhăn nhúm.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?!”
Mẹ Thẩm thấy con trai mình như vậy, cuối cùng cũng quyết định nói hết mọi chuyện.
“Chúc Thanh Oanh cũng coi như biết thân biết phận. Chính cô ta đã chủ động nhường vị trí cô dâu cho Khanh Khanh. Vậy nên, con cũng coi như được toại nguyện rồi.”
“Đúng vậy mà, anh Tư Việt, chẳng phải anh vẫn luôn thích em sao?”
Chúc Khanh Khanh đứng bên vội vàng đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh.
Nhưng Thẩm Tư Việt dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa, trong đầu anh chỉ còn văng vẳng câu nói của mẹ mình: “Chúc Thanh Oanh đã chủ động nhường vị trí cô dâu cho Khanh Khanh.”
Chủ động?
Cô ấy chủ động đổi?
Cô ấy chẳng phải luôn rất yêu anh sao? Dựa vào đâu mà lại muốn đổi?
Sắc mặt Thẩm Tư Việt trầm xuống, anh hất tay Chúc Khanh Khanh ra rồi quay người bước đi.
Anh phải đi tìm cô, hỏi cho rõ ràng mọi chuyện!
“Thẩm Tư Việt!”
Thấy anh bất chấp tất cả mà rời đi, Chúc Khanh Khanh hoảng hốt lao tới ngăn cản.
“Lễ cưới còn đang diễn ra, anh định đi đâu vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của cô, đáy mắt Thẩm Tư Việt thoáng hiện nét mềm lòng.
Anh siết chặt nắm tay, mãi sau mới khó khăn mở miệng:
“Xin lỗi em, Khanh Khanh… anh không thể cưới em được.”
Một câu nói như sét đánh ngang tai.
Chúc Khanh Khanh hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ không thể tin nổi:
“Anh… anh vừa nói gì cơ?”