Mẹ Thẩm sững người, lập tức giật lấy hai cuốn giấy đăng ký kết hôn.
Khi nhìn thấy tên cô dâu trên giấy đúng là Chúc Khanh Khanh, vẻ kinh ngạc lập tức biến thành vui mừng hiện rõ trên gương mặt bà ta.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn Chúc Thanh Oanh bằng ánh mắt dịu dàng.
“Hừ, cuối cùng cô cũng làm được một việc tử tế.”
Ngày Chúc Thanh Oanh xuất viện, không ai đến đón, chỉ có một tin nhắn từ Thẩm Tư Việt gửi tới.
[Khanh Khanh vẫn còn hoảng sợ, không thể rời xa tôi. Em hãy tự chăm sóc mình. Hẹn gặp em ở lễ cưới.]
Chúc Thanh Oanh nhìn chằm chằm tin nhắn ấy rất lâu, sau cùng tắt máy, bước xuống bậc thềm.
Sẽ không có chuyện gặp lại đâu, Thẩm Tư Việt.
Đêm đó, trong căn biệt thự rộng lớn vắng lặng, chỉ có phòng Chúc Thanh Oanh là còn sáng ánh đèn vàng nhạt.
Cô đem váy cưới, nhẫn cưới, giày cưới và tất cả những thứ liên quan đến hôn lễ xếp hết vào một chiếc vali lớn.
Sau đó gửi thẳng chiếc vali ấy cho Chúc Khanh Khanh.
Trước khi rời đi, cô để lại cho Thẩm Tư Việt ba câu ngắn ngủi.
[Thẩm Tư Việt, khi anh đọc được dòng này, chắc anh đã tổ chức xong lễ cưới với Chúc Khanh Khanh.]
[Không cần cảm ơn tôi. Tôi biết anh luôn yêu em ấy, nên tôi đã thành toàn cho hai người.]
[Tôi sẽ bước tới tương lai rực rỡ thuộc về riêng mình. Anh và tôi, duyên đã dứt, kiếp này không cần gặp lại.]
Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, Chúc Thanh Oanh kéo vali, rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Ngày tổ chức lễ cưới giữa hai nhà Thẩm và Chúc, khách khứa tề tựu đông đúc.
Trong hội trường náo nhiệt, mọi người vừa trò chuyện vừa ngóng chờ cô dâu chú rể xuất hiện.
Tại phòng nghỉ, Thẩm Tư Việt đứng trước gương, cẩn thận chỉnh lại quần áo của mình.
Anh nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, chợt thấy bối rối.
Anh đã thật sự kết hôn rồi. Nhưng người làm cô dâu lại không phải người anh yêu.
Suy nghĩ đó khiến ánh mắt anh chùng xuống.
Đúng lúc ấy, có người gõ cửa từ bên ngoài.
“Thẩm tổng, lễ cưới sắp bắt đầu rồi ạ.”
Anh trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Tôi ra ngay.”
Trên sân khấu phủ đầy hoa sao và hoa hồng, Thẩm Tư Việt đứng chờ, nhìn về phía cánh cửa lớn đang từ từ mở ra.
Một cô dâu mặc váy trắng tinh khôi, tay cầm váy bước chậm rãi tiến vào lễ đường.
Tấm khăn voan dài phủ lên khuôn mặt tinh tế của cô dâu, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo.
Không hiểu vì sao, trong đầu Thẩm Tư Việt bỗng hiện lên một cảnh tượng xa xưa.
Khi rèm phòng thử đồ được kéo ra, Chúc Thanh Oanh trong bộ váy cưới trắng tinh khiết hiện ra trước mắt anh.
Khi đó, anh cũng như bây giờ, quên cả thở, quên cả phản ứng.
Chỉ bởi vì… cô thật sự rất đẹp.
Dù không yêu cô, anh cũng phải thừa nhận: Chúc Thanh Oanh đẹp đến ngỡ ngàng.
Đẹp đến mức mấy ngày sau đó, cô vẫn xuất hiện trong giấc mơ của anh, lặp đi lặp lại.
Khi cô dâu dừng lại trước mặt anh, Thẩm Tư Việt mới hoàn hồn.
Dưới sự nhắc nhở của người dẫn lễ, anh hít sâu một hơi, chuẩn bị vén khăn voan cô dâu lên.
Nhưng vừa mới đưa tay, anh bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Sao Chúc Thanh Oanh lại… thấp thế này?
Anh nhíu mày, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vén khăn lên.
Khi nhìn rõ gương mặt cô dâu, mắt anh lập tức mở to.
Không phải vì xúc động, mà là vì kinh ngạc.
“Sao lại là em?!”
Chúc Khanh Khanh, vốn đang cúi đầu vì ngượng ngùng, nghe thấy câu đó liền đỏ hoe mắt.
“Tại sao… lại không thể là em?”
Câu nói đầy tủi thân ấy cùng với gương mặt cô ta lập tức được chiếu lên màn hình lớn phía sau sân khấu.
Thế nhưng, dưới khán đài… lại chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên cả.
Ngay cả mẹ Thẩm đứng bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ hân hoan rạng rỡ.
Tim Thẩm Tư Việt đột nhiên đập loạn lên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, như thể có điều gì đó không hay sắp xảy ra.
Anh cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí rối loạn, giả vờ bình tĩnh hỏi Chúc Khanh Khanh:
“Em đứng ở đây, vậy chị em đâu?”
Người anh kết hôn hôm nay rõ ràng là Chúc Thanh Oanh, tại sao lại biến thành Chúc Khanh Khanh?
Còn Chúc Thanh Oanh… cô ấy đang ở đâu? Cô ấy có biết chuyện cô dâu bị đánh tráo này không?
Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu anh, khiến anh đứng ngồi không yên.
Chúc Khanh Khanh hoàn toàn không phòng bị, ngơ ngác đáp:
“Em làm sao biết chị ấy ở đâu?”
Khi Chúc Khanh Khanh xuất viện và trở về phòng mình, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc vali chứa đầy váy cưới, nhẫn cưới, giày cưới…
Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy một tờ giấy nhắn của Chúc Thanh Oanh đặt trên đống đồ:
[Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.]