7
Tôi thật sự không còn nhiều thời gian nữa, tôi không thể tiếp tục kéo dài, không thể chờ đợi thêm, và tôi cũng không muốn gặp lại Tống Tư Tư. Tôi càng không muốn thấy cảnh mẹ tôi bảo vệ cô ấy như bảo vệ một con gà con nữa.
Nhưng tôi thực sự không muốn chết với tư cách là vợ của Hứa Gia Niên, tôi không muốn sau khi chết, họ sẽ lo liệu mọi thứ cho tôi. Nếu thực sự có kiếp sau và tôi lại gặp họ thì sao?
Hứa Gia Niên với gương mặt khó coi nói.
“Anh đã khiến em ghê tởm đến mức này sao? Khiến em không tiếc làm mọi chuyện để ly hôn với anh? Được! Như ý em muốn.”
Đó là ngày mà tôi cảm thấy nhẹ nhàng nhất, sau khi được băng bó vết thương ở bệnh viện, chúng tôi đi ký giấy ly hôn, nhưng vẫn phải đợi một tháng. Tôi cảm thấy rất khó chịu, cố gắng thuyết phục nhân viên ở Cục Dân chính.
“Chúng tôi đều đồng ý rồi, không thể xử lý ngay bây giờ được sao?”
Người đó nói.
“Mấy năm trước cũng đã đợi rồi, đợi thêm một tháng nữa thì có gì khác biệt?”
Có chứ! Thật sự khác biệt đấy! Bác sĩ đã nói rằng tôi không còn nhiều thời gian, không biết ngày nào sẽ hết. Tôi thực sự rất cần thời gian này.
Hứa Gia Niên với vẻ mặt khó chịu đến tột độ nói.
“Triệu Tri Ý, em thật sự không thể chờ đợi để ly hôn với anh đến vậy sao?”
Tôi không muốn nhìn anh ấy nữa, dù chỉ một lần.
Ngày tháng của tôi còn rất ít, tôi muốn dành những ngày còn lại này cho chính mình. Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng anh ấy ngăn lại và nói.
“Tài sản chúng ta chia đôi, luật sư cần thời gian để phân chia. Nếu em vội vàng như vậy, em sẽ mất rất nhiều thứ. Không cần phải vội thế để ly hôn ngay lúc này.”
“Tất cả đều là của anh, mọi thứ đều là của anh.”
Tôi ngừng lại một lúc rồi tiếp tục.
“Hứa Gia Niên! Chúng ta không gặp lại nhau nữa, chúc anh đạt được những gì anh mong muốn.”
“Triệu Tri Ý, em có thể đùng trẻ con như vậy nữa được không?”
Anh ấy hét lên tức giận phía sau tôi. Tôi không để ý đến anh ấy, mua một vé máy bay đến Đại Lý. Tôi có một ngôi nhà nhỏ ở đó, mua cách đây một năm.
Ngôi nhà có một khu vườn nhỏ, trong vườn có một cây phượng tím rất lớn, nghe đồn là vào khoảng tháng 5, tháng 6 sẽ nở rất nhiều hoa.
Khi đó, một dự án của tôi đã mang lại một khoản hoa hồng lớn, và tôi đã ngay lập tức ưng ý ngôi nhà này vì vị trí rất xa, nên giá cũng rẻ.
May mà tôi chưa kịp nói về ngôi nhà này, nên giờ tôi vẫn còn một nơi để đi.
Vài ngày sau khi tôi đến ngôi nhà nhỏ, cơn đau dữ dội khiến tôi không thể ngủ được, tôi đứng dậy tự tiêm một mũi giảm đau, rồi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Bà lao vào mắng.
“Con điên rồi sao? Lại đòi ly hôn với một người tốt như Gia Niên?”
“Con muốn nhường chỗ cho Tư Tư của mẹ mà?”
“Triệu Tri Ý, con đang nói nhảm gì thế?” Bà giận dữ nói.
“Không có gì đâu, con cúp máy đây!” Tôi bình tĩnh nói.
“Con không định quan tâm đến mẹ nữa sao? Ly hôn xong chia tiền rồi tự lo cho cuộc sống của mình, con không định lo cho bố mẹ ruột của mình nữa à?”
Nói đến đây, bà bắt đầu khóc.
“Mẹ muốn bao nhiêu tiền?”
“Sao con lại khó chịu với mẹ đến vậy? Con là đứa con mẹ đã sinh ra.”
Bà lại bắt đầu lẩm bẩm, như thể đây là một câu thần chú, còn tôi là con rối bị thao túng bởi câu thần chú đó, chỉ cần bà nhắc đi nhắc lại câu này hoặc những câu tương tự, tôi sẽ phải nghe theo lời bà.
“Nếu mẹ không nói, con sẽ cúp máy!” Tôi sốt ruột nói.
“Ba mươi triệu, con đưa mẹ ba mươi triệu, Tư Tư cần chữa bệnh, chúng ta còn phải thuê nhà.” Bà thăm dò.
“Con sẽ đưa mẹ năm mươi triệu.”
Tôi còn khoảng sáu mươi triệu, số còn lại đủ để tôi sống những ngày cuối cùng. Số tiền này đủ để mẹ dưỡng già, nhưng nếu mẹ tiếp tục nuôi Tống Tư Tư, tôi cũng không thể làm gì.
“Sao con lại hào phóng vậy?”
Tôi lẩm bẩm.
“Mẹ ơi, con còn nợ mẹ điều gì không?”
“Con đang nói gì vậy?”
“Con chưa trả hết nợ cho mẹ sao? Mẹ còn muốn bao nhiêu? Mẹ muốn con phải làm gì nữa?”
“Tri Ý? Triệu Tri Ý?”
Bà gọi tên tôi với vẻ bất an.
“Con đưa mẹ năm mươi triệu, mẹ sẽ không còn là mẹ của con nữa, được không? Con sẽ không làm con gái của mẹ nữa, được không? Đó không phải là lựa chọn của con mà? Con cũng không thể làm gì được, đúng không? Con đưa tiền cho mẹ, được không? Từ nay mẹ sẽ không còn là mẹ của con nữa.”
Nói xong, tôi cúp máy, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng. Tôi liên tục tự nhủ, không sao đâu, mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi, tất cả sẽ kết thúc. Chỉ còn lại chút thời gian này là của tôi, tôi chỉ còn những ngày cuối cùng này mà thôi.
Trong nhà có một lò sưởi nhỏ, dù tôi đã bật điều hòa nhưng vẫn thấy rất lạnh, tôi cố gắng cuộn chặt mình trong chăn.
Mặt trời mùa đông chiếu qua tấm rèm chưa kéo kín, sáng chói rọi vào mặt tôi, lúc đó tôi mới nhận ra trời đã sáng từ lâu. Tôi cố gắng gượng dậy kéo rèm ra, nhìn thấy dãy núi trùng điệp, mây mù lởn vởn, khung cảnh đẹp không tưởng.
Với cảnh đẹp như thế này, có lẽ tôi chỉ còn nhìn được thêm vài ngày nữa. Tôi tiếc nuối những ngày đã lãng phí.
Chưa kịp nhìn thêm vài lần, điện thoại tôi reo lên, tôi thực sự rất bực bội, muốn đập nát điện thoại. Nhưng rồi tôi nhớ rằng Chu Chu sẽ đến thăm tôi trong vài ngày tới, tôi cũng muốn gặp cô ấy, nếu đập điện thoại thì cô ấy sẽ không thể liên lạc với tôi được.
Tôi cần phải nhìn cô ấy thêm nhiều lần nữa.
Tôi nhấc điện thoại lên, đó là cuộc gọi từ bố tôi.
“Tiểu Ý, mẹ con phát điên rồi, con đừng bận tâm đến bà ấy, giữ tiền lại để tự dùng nhé! Tiểu Ý, con không sao chứ? Bố xin lỗi con, tất cả là lỗi của bố. Ly hôn cũng không sao đâu, giờ con đang ở đâu?”
Người ít khi nói nhiều như ông, giờ lại nói một hơi như vậy, nhưng tôi lại chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Ông là bố tôi, là người cha ruột của tôi.
Bao năm qua, ông đã làm những công việc vất vả để nuôi sống cả gia đình. Nhưng ông cũng luôn đứng nhìn lạnh lùng trước hoàn cảnh của tôi, bảo tôi phải hiểu cho họ, hiểu vì sao mẹ tôi phải làm như vậy.
Họ đặt cho tôi cái tên Tri Ý, nghĩa là phải biết ý của người khác, phải biết thấu hiểu, phải ngoan ngoãn, phải biết điều. Nhưng lại chưa từng dạy tôi làm thế nào để hiểu rõ ý của chính mình.
Mỗi ngày tôi đều không biết mình sống vì điều gì, vì những mục tiêu nối tiếp nhau: học hành chăm chỉ, nhường nhịn Tống Tư Tư, tiết kiệm tiền cho gia đình, kiếm tiền cho gia đình.
“Bố ơi!”
“Ừ, bố đang nghe đây!”
“Con không còn nợ nần gì với bố mẹ nữa, đúng không?”
“À… À… Tiểu Ý! Tiểu Ý!”
Ông không ngừng gọi tên tôi.
“Con nói là con không còn nợ gì bố mẹ nữa, phải không?” Tôi lặp lại.
“Tiểu Ý! Bố xin lỗi! Tất cả là lỗi của bố! Tất cả là lỗi của bố!”
“Bố, có thể giúp con một việc không?” Tôi nghĩ một lúc rồi nói với giọng cầu khẩn.
“Con nói đi! Chỉ cần bố có thể làm được.”
“Con không làm con của bố mẹ nữa, được không?”
Ông không trả lời, tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở kìm nén của ông. Tôi tiếp tục.
“Làm con của bố mẹ quá mệt mỏi, con thật sự rất mệt rồi! Không làm nữa, được không? Đừng liên lạc với con nữa, được không? Đừng tìm con nữa. Chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Một lúc sau, từ đầu dây bên kia mới vang lên tiếng nói.
“Sẽ không còn ai khiến con phải khổ sở nữa, không còn nữa!”
Tôi cúp máy, nước mắt lăn dài trên mặt, sau đó là những cơn ho và nôn mửa dữ dội. Tôi ngủ thiếp đi khi cơn đau làm tôi kiệt sức.