Sau đó, khi tốt nghiệp, thầy hứa rằng em sẽ vào viện nghiên cứu, tôi mới đồng ý ở lại làm dự án. Nhưng em không đến, một thời gian sau tôi liền ra nước ngoài.”
Tôi muốn hỏi: “Vậy tại sao giờ anh lại quay về?” nhưng lời ấy nghẹn lại trong cổ họng.
Bữa tối hôm đó, tôi ăn mà chẳng biết mình đang ăn gì, mọi thứ đều nhạt nhẽo. Mỗi khi chớp mắt, trong đầu tôi lại hiện lên dòng chữ lấp lánh: “Kỷ Kỳ vừa tỏ tình với tôi!”
May mà anh không ép tôi trả lời ngay lúc đó. Sau bữa ăn, anh rất lịch thiệp lái xe đưa tôi về nhà. Trước khi tôi xuống xe, anh nắm lấy cổ tay tôi, ngón tay dài và mạnh mẽ giữ chặt lấy tay tôi.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Hãy suy nghĩ về chuyện này.”
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Từ hôm đó, Kỷ Kỳ dường như trở thành một con người khác.
Trước đây, anh là một sư huynh mẫu mực, luôn tận tình hướng dẫn, giải đáp thắc mắc trong công việc. Giờ đây, anh giống như một con công đang xòe lông, mỗi ngày ăn mặc chỉnh chu hơn, thậm chí thường xuyên để lại những món quà nhỏ trên bàn làm việc của tôi. Có hôm là hoa tươi và thiệp viết tay, có hôm là bánh ngọt và cà phê.
Đỉnh điểm là lần anh phát hiện tôi nhìn anh chăm chú khi anh đeo kính nửa gọng bạc. Từ hôm đó, ngày nào anh cũng đeo cặp kính đó trước mặt tôi, làm tim tôi không ngừng rung động. Cuối cùng, tôi chẳng chịu nổi mà đầu hàng.
Việc tôi và Kỷ Kỳ yêu nhau được thầy rất ủng hộ. Thầy thậm chí còn trêu: “Cuối cùng cũng không cần lo hai đứa rời viện vì chuyện tình cảm nữa.”
Những ngày trong viện nghiên cứu trôi qua bận rộn nhưng đầy niềm vui. Đặc biệt từ khi yêu nhau, cuộc sống của tôi như tràn ngập ánh sáng, mọi thí nghiệm đều diễn ra suôn sẻ.
Đến năm thứ bảy, dự án hoàn thành sớm hơn dự kiến và bước vào giai đoạn thứ ba. Khoảng thời gian trống đó, tôi và Kỷ Kỳ được thầy cử tham gia nhiều diễn đàn và hội thảo học thuật.
Một ngày nọ, tôi nhận được lời mời dự đám cưới từ một bạn cùng phòng thời đại học. Cô ấy và chồng đã yêu nhau suốt mười một năm, trước kia từng mời chúng tôi ăn uống không ít lần. Vì vậy, tôi không thể từ chối, mang theo một phong bì lớn đến tham dự.
Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Viễn ở đó.
Khi đẩy cửa vào căn phòng riêng mà cô dâu chuẩn bị cho bạn học cũ, tôi nhận ra người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Chu Viễn. Anh cầm ly rượu, vừa nhìn thấy tôi, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt sâu thẳm dậy sóng.
Tôi hít sâu một hơi, chọn vị trí xa anh nhất mà ngồi xuống. Không lâu sau, có người đến bắt chuyện:
“Giang Nguyệt, mấy năm nay không thấy tin tức gì, đúng là đi nghiên cứu dự án khép kín thật à?”
Tôi gật đầu. Người kia tặc lưỡi vài tiếng rồi không hỏi thêm.
Bữa tiệc trôi qua rất nhanh, mọi người kể cho nhau nghe về những thành tựu trong vài năm qua. Trong suốt buổi tiệc, tôi luôn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ai đó dán chặt vào mình.
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang Chu Viễn, có người nhắc đến việc tập đoàn Chu Thị phát triển nhanh chóng dưới sự lãnh đạo của anh, với các công ty con phủ khắp các ngành nghề. Nhưng có tin đồn rằng sức khỏe của anh không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện.
“Nghe nói từ sau vụ tai nạn bảy năm trước, anh ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Không thể đứng lâu, đi nhanh một chút là có thể thấy anh ấy khập khiễng.”
Có người trêu:
“Tôi mua cổ phiếu Chu Thị đấy, anh đừng có xảy ra chuyện gì!”
Chu Viễn chỉ mỉm cười:
“Tôi nghĩ mình vẫn còn trụ được vài năm nữa.”
9
Tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Bữa tiệc tổ chức buổi tối, khi tôi bước ra ngoài, trời đã tối đen. Một cơn mưa nhẹ rơi tí tách, không gian ướt át và lạnh lẽo.
Tôi đang đứng trên bậc thềm trước khách sạn thì một chiếc ô đen được giương lên che trên đầu tôi. Tôi quay lại và thấy đó là Chu Viễn.
“Mấy năm qua em sống tốt không?”
“Cũng tốt.” Tôi đáp.
Chu Viễn khẽ gật đầu, sau đó tự mình bắt đầu nói:
“Nhưng anh không tốt. Từ khi em rời đi, anh chưa từng có một giấc ngủ yên.”
“Anh biết trước đây anh đã sai. Anh cũng đã thay đổi. Trong bảy năm em không ở đây, anh vẫn luôn chờ em, không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào.”
“Còn Triệu Du, người bị đồn thổi trên mạng, anh đã đóng băng sự nghiệp của cô ta và nộp đơn kiện. Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
Nói đến đây, anh đưa tay che miệng ho khẽ hai tiếng. Khuôn mặt vốn đã không có chút máu giờ lại càng thêm nhợt nhạt, trông như có thể ngất bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn cố gắng nói tiếp:
“Bảy năm qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Điều anh muốn nói nhất chính là, anh yêu em, luôn yêu em. Chúng ta quay lại với nhau đi.”
Nghe đến đây, tôi mấp máy môi:
“Tôi đã kết hôn rồi.”
Câu nói này khiến thời gian như đông cứng lại trước mặt Chu Viễn. Mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng, như một sự vĩnh hằng đầy tra tấn. Anh bị giam cầm trong khoảng không vô tận ấy, không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Ngón tay anh run lên, ngực như có một con thú dữ đang gào thét.
Anh cúi nhìn bàn tay tôi buông thõng bên người, rồi đột nhiên bật cười:
“Em đang lừa anh. Nếu em đã kết hôn, tại sao không đeo nhẫn cưới?”
“Em vẫn còn giận anh, đúng không? Anh xin lỗi. Em muốn gì anh cũng cho em. Nhưng xin đừng đùa kiểu này. Anh thật sự sẽ chết mất.”
Giọng nói của anh, đến cuối câu, mang theo chút nghẹn ngào.
Không ngờ điều anh để tâm lại là chi tiết ấy. Tôi chỉ có thể thở dài. Vì cả tôi và Kỷ Kỳ đều làm việc trong phòng thí nghiệm, việc đeo nhẫn cưới khá bất tiện. Chúng tôi đã quen không đeo, và tôi cũng không thấy cần phải giải thích với Chu Viễn. Anh muốn tin hay không thì tùy.
Hai phút sau, một chiếc xe màu đen từ màn mưa mờ ảo tiến tới trước mặt chúng tôi. Kính xe hạ xuống, một cô bé đáng yêu ló đầu ra, nở nụ cười ngọt ngào và gọi tôi:
“Mẹ ơi!”
Chu Viễn nhìn khuôn mặt cô bé, có bảy, tám phần giống tôi, cả người như hóa đá tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc anh trống rỗng, dường như mọi giác quan với thế giới xung quanh đều biến mất. Trước mắt anh chỉ còn một vực thẳm tối tăm, và anh không ngừng rơi xuống, rơi mãi.
Cửa xe bên ghế lái mở ra. Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, giương một chiếc ô đen và từ tốn đi về phía tôi.
Khuôn mặt của Kỷ Kỳ đã quá quen thuộc trên các tạp chí và chương trình nghiên cứu, nên không ít người xung quanh nhận ra anh và bắt đầu xì xào. Tôi bước lên một bước, đứng dưới chiếc ô của anh, ôm lấy cánh tay anh và quay sang mọi người:
“Chồng tôi đến đón rồi, tôi xin phép đi trước nhé.”
Nói xong, chúng tôi tay trong tay bước đi.
Tôi nghe thấy tiếng gọi tên mình vang lên phía sau, nhưng tôi không dừng lại. Tôi đã chọn con đường của mình, và sẽ không bao giờ quay đầu lại.
End