11

Ở ký túc xá công ty không phải là kế hoạch lâu dài, nên sau khi chia tài sản xong và hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi nhanh chóng tìm được một căn hộ và chuyển vào.

Từ ngày đó, Chu Việt như phát điên.

Mỗi ngày sau giờ tan làm, tôi đều thấy anh ta đứng dưới tòa nhà nơi tôi ở, từ lúc mặt trời lặn đến khi trăng lên cao.

Anh ta hút rất nhiều thuốc.

Tôi nhớ rõ, Chu Việt vốn không bao giờ hút thuốc.

Nếu trời mưa, anh ta sẽ trở về xe ngồi một lát.

Đèn xe chiếu sáng những hạt mưa li ti rơi xuống, rõ mồn một, cùng với dáng vẻ mơ màng, suy sụp của anh ta ngồi trong xe.

Có lẽ vì tôi sống ở tầng không cao, nên mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng.

Vài tuần sau, công ty bỗng nhiên lan truyền những tin đồn về tôi.

Họ nói tôi đố kỵ, ỷ thế hiếp người, vô cớ gây khó dễ cho một cô gái trong công ty của chồng, ép cô ta phải nghỉ việc.

Rằng cô gái có hoàn cảnh khó khăn, và vì mất công việc này mà cuộc sống trở nên khốn khổ hơn.

Hoàn cảnh khó khăn?

Tôi nghĩ đến chiếc Mercedes đỏ chói lọi của Kiều Mộc, bỗng dưng không biết nói gì.

Chỉ là thủ đoạn của cô ta tuy hèn hạ nhưng hiệu quả, những lời đồn thổi lan truyền khắp nơi, mà đều thì thầm kín đáo, khiến tôi muốn làm rõ cũng không biết phải nói từ đâu.

Nhưng lúc này, Chu Việt xuất hiện.

Anh ta mời toàn bộ nhân viên trong văn phòng cà phê và trà sữa, rồi nhân cơ hội đó đưa ra thông báo của công ty về việc sa thải Kiều Mộc. Trong thông báo ghi rõ ràng, lý do cô ta bị đuổi việc là vì năng lực kém, các kế hoạch và báo giá cô làm thường xuyên có sai sót, phải làm lại và thậm chí gây chậm trễ tiến độ.

Kiếp trước, Kiều Mộc cũng từng phạm những lỗi giống hệt vậy, chỉ là khi đó Chu Việt cho rằng “không đáng kể” và đã đỡ cho cô ta một lần.

Nhưng bây giờ, anh ta đứng trước cửa công ty chúng tôi, mỉm cười, điềm tĩnh nói:

“Ngôn Tư là người tính cách mềm mỏng, gặp phải những chuyện không đúng cũng không phản bác. Vợ chồng chúng tôi luôn rất hòa thuận —”

Tôi đột nhiên cắt ngang lời anh ta:

“Chúng ta đã ly hôn rồi, quản lý cho tốt người mới mà anh đã chọn, đừng để cô ta đến quấy rầy công việc và cuộc sống của tôi nữa.”

Chu Việt nhìn tôi với vẻ không thể tin được, ánh sáng trong mắt anh ta vụt tắt.

Tôi thản nhiên gạt anh ta ra, bước về bàn làm việc của mình.

Kể từ ngày đó, những tin đồn về tôi trong công ty biến mất hoàn toàn.

Thay vào đó, vài chị lớn tuổi hơn rủ tôi đi ăn, trong bữa tiệc khéo léo nói:

“Đàn ông mà, đều như vậy, thấy ai mới lạ là chạy theo. Một khi em rời xa anh ta, anh ta sẽ lại thấy em mới mẻ, rồi sẽ quay về mà làm phiền. Ngôn Tư, đừng mềm lòng nhé.”

Tôi cầm cốc, cúi đầu cười nhẹ: “Sẽ không đâu.”

Các chị nháy mắt với tôi: “Đã ly hôn rồi, em có thể cân nhắc tìm người khác. Em vẫn còn trẻ mà.”

Tôi mỉm cười kéo khóe miệng, cảm ơn họ vì ý tốt.

Vậy mà hai ngày sau, tan làm tôi rời khỏi công ty, rõ ràng là đèn xanh, nhưng bỗng có một chiếc xe hơi màu đen từ bên phải tăng tốc lao thẳng về phía tôi.

Trong khoảnh khắc nguy cấp, có một bàn tay phía sau nắm lấy vai tôi, kéo mạnh về phía sau.

Tôi loạng choạng vài bước, hoảng hồn đứng vững, nhìn theo chiếc xe.

Nó đã chạy rất xa, người ngồi sau tay lái đội mũ và đeo khẩu trang, không thể nhận ra là ai.

Đó là tai nạn sao?

“Chị Ngôn Tư, cẩn thận nhé.”

Một giọng nam dễ nghe vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại, thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, có chút quen thuộc.

Tôi nhớ ra rồi.

Là một năm trước, sau buổi phỏng vấn, tôi đã kiên quyết tuyển vào một sinh viên mới tốt nghiệp, tên là Tạ Chu, làm ở bộ phận phát triển cùng tôi.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, tai của Tạ Chu bỗng đỏ ửng, cậu ấy ngượng ngùng quay mặt đi:

“Em có nghe nói rồi, công ty vốn không định gửi cho em thư mời làm việc, là chị đã kiên quyết giữ em lại, còn cho em mức lương rất tốt… Em muốn mời chị bữa cơm để cảm ơn, được không?”

Đều là người lớn cả, tôi làm sao không hiểu được ý cậu ấy.

Tôi im lặng rất lâu, khẽ nói: “Ăn cơm thì không cần đâu. Nhưng tôi muốn nhờ cậu một việc, có được không?”

12

Về đến nhà, quả nhiên Chu Việt lại đứng chờ dưới lầu.

Khi nhìn thấy tôi khoác tay Tạ Chu, anh ta sững người, cả cơ thể như hóa đá, ánh mắt lặng lẽ, ngọn lửa nhỏ nhoi còn sót lại trong đôi mắt anh ta vụt tắt, chỉ để lại một mảnh tối đen.

Tôi khoác tay Tạ Chu, bước tới, đứng trước mặt anh ta:

“Chu Việt, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi nể tình bao năm mới không báo cảnh sát, nhưng những trò tự mình cảm động thế này anh còn muốn làm bao nhiêu lần nữa mới thấy chán?”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe: “Tư Tư, đừng đối xử với anh như vậy, em không thể làm thế với anh.”

Tôi bật cười nhẹ: “Tôi có đạo đức hơn anh, cho dù tìm người mới cũng là sau khi ly hôn. Còn anh, Chu Việt, anh đã ngoại tình trong suốt sáu năm khi chúng ta còn là vợ chồng, thậm chí để người ta mang thai con anh. Trên đời này còn ai vô liêm sỉ và bỉ ổi hơn anh không?”

Trước mặt Tạ Chu, “người mới” của tôi, tôi dùng những lời lẽ khó nghe nhất để làm nhục anh ta.

Với một người luôn tự tôn như Chu Việt, điều đó chẳng khác nào hành hình.

Cuối cùng, anh ta lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, tôi rút tay ra khỏi Tạ Chu, nghiêm túc nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn cậu, vốn dĩ đây là chuyện riêng của tôi, để cậu phải chứng kiến thật xấu hổ.”

“Tôi hiểu ý cậu, nhưng hiện tại tôi vừa mới ly hôn, thời gian tới tôi sẽ không nghĩ đến chuyện tình cảm, không cần lãng phí thời gian vì tôi.”

Nói một hơi như vậy, Tạ Chu chỉ ngỡ ngàng nhìn tôi: “… Chị Tư Tư.”

Có cảm giác ẩm ướt rơi xuống mu bàn tay, qua ánh mắt phản chiếu của cậu ấy, tôi mới nhận ra mặt mình đã đầy nước mắt.

Nhưng giọng tôi vẫn bình thản: “Xin lỗi nhé, tôi phải về nhà trước.”

Rồi tôi xoay người, bước lên lầu, đóng chặt cửa, ôm gối ngồi thu mình trong góc tường, bật khóc nức nở.

Như muốn trút hết tất cả nỗi đau và tuyệt vọng từ kiếp trước đến bây giờ, tôi chưa từng nghĩ mình có thể khóc thảm thiết đến mức này.

Ngần ấy năm.

Tôi và anh ta đã cùng nhau trải qua ngần ấy năm.

Khi vừa lên thị trấn học cấp hai, tôi từng bị mấy tên côn đồ chặn đường xin tiền, buông lời trêu ghẹo.

Chu Việt biết chuyện, đã đến tìm bọn chúng đánh nhau.

Chỉ có một mình anh ta, đối mặt với mấy tên cao lớn, thực sự là sức yếu thế cô, nhưng cái khí thế bị đánh đến mặt mày đầy máu vẫn không ngừng tung cú đấm đã làm bọn chúng sợ chết khiếp.

Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt tôi nữa.

Rồi khi vừa tốt nghiệp, lương tôi không cao, còn anh ta khởi nghiệp, công ty mới thành lập, cuộc sống vô cùng thiếu thốn.

Bác sĩ nói điều kiện sống không tốt sẽ làm bệnh hen của tôi dễ tái phát, thế là Chu Việt mua một chiếc xe điện cũ, tan làm xong lại chạy giao hàng đến tận khuya, chỉ để đổi cho tôi một nơi ở tốt hơn.

Anh ta đã đối xử với tôi tốt đến vậy, tốt đến mức…

Vì thế, cho dù có sống lại một lần, khi mọi thứ chưa xảy ra, tôi vẫn luôn giữ chút hy vọng mong manh, cố gắng thay đổi cục diện, mong câu chuyện có thể tiếp tục đi theo hướng mà tôi mong muốn.

Nhưng cuối cùng vẫn là vô ích.

Tôi đã không nói dối Tạ Chu, cho dù đã ly hôn, tôi vẫn biết rõ rằng mình sẽ không thể bắt đầu một mối tình mới.

Với tôi, Chu Việt không chỉ đơn thuần là tình yêu.

Từ năm năm tuổi đến ba mươi mốt tuổi, suốt hai mươi sáu năm, anh ta như một phần của cơ thể tôi, hòa nhập chặt chẽ vào cuộc sống của tôi, giờ đây bị bứt ra, cái giá phải trả là nỗi đau không thể chịu nổi, là những vết thương rỉ máu.

Dù bây giờ tôi có dẫn người mới đứng trước mặt anh ta, nỗi đau anh ta cảm nhận được có bằng một phần trăm nỗi đau của tôi khi nghe Kiều Mộc nói về sáu năm của họ trong kiếp trước không?

Tôi đã từng yêu anh ta đến vậy.

Vì thế, tôi không bao giờ có thể tha thứ cho anh ta.

Scroll Up