11

Ngày 3 tháng 3, lễ Thượng Tị, hoa bông gòn rụng, hoa gạo nở.

Cuộc biến động trong cung lần này đã khiến nhiều người mất mạng. Nhân dịp lễ cầu phúc, ta dẫn toàn bộ phi tần trong cung ra ngoại ô kinh thành.

Triệu Thuần Kiếm không biết nghe tin từ đâu, mang theo Ôn Ngọc Hạc nhất quyết đi cùng.

Giờ đây, hắn không còn thuốc nữa, cả người khô héo, vàng vọt. Mỗi khi cơn nghiện thuốc tái phát, hắn lại đánh đập, đập phá đồ đạc, hành hạ cung nhân vô tội.

Cổ của Ôn Ngọc Hạc đầy vết bầm tím.

Nàng thường bị Triệu Thuần Kiếm nhầm lẫn thành Hiền Phúc.

Mỗi khi phát điên, chỉ có Ôn Ngọc Hạc mới có thể làm hắn dịu đi đôi chút. Nhưng hầu hết thời gian, Triệu Thuần Kiếm bóp cổ nàng, hỏi nàng có phải đến đòi mạng hay không.

“Ngươi đến để đón Thập Ngũ sao?.”

Triệu Thuần Kiếm nhất quyết muốn ngồi chung loan kiệu với ta.

“Thập Ngũ đã chết rồi mà?”

Ta cười khẩy, hỏi lại hắn.

“Ngươi biết rõ Thập Ngũ chưa chết.”

Hắn hiếm khi được lúc tỉnh táo như bây giờ, lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

“Nếu ngươi muốn đưa Thập Ngũ lên làm hoàng đế, ta sẽ không cản trở. Thập Ngũ và thái tử đều là con của ta.”

“Con của ngươi?!” Cơn giận bùng lên trong lòng ta, giọng nói run rẩy không thể kìm nén.

“Con của ngươi đã chết cùng bát thuốc phá thai đó rồi, ngươi làm sao dám nói Thập Ngũ là con ngươi!”

Triệu Thuần Kiếm bịt tai lại ra vẻ kkhông muốn nghe.

“Thập Ngũ chưa có tên, hãy lấy chữ ‘Trần’ đặt cho nó, gọi là Triệu Gia Trần.”

“Thập Ngũ sẽ không mang họ của ngươi!”

“Nếu không mang họ ta, ngươi vất vả đưa nó về làm gì? Nếu không phải con của ta, nó chỉ là một đứa trẻ vô danh, không gia thế.”

“Vẫn là câu nói đó, ngươi muốn đưa hoàng tử nào lên ngôi cũng được, ngươi sẽ yên ổn làm Thái hậu quyền lực trong nhiều năm.”

Mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng, thoáng chốc lại trở thành vị hoàng đế tính toán khôn ngoan năm nào.

“Nhưng nếu ngươi có lòng phản nghịch, Bá Dương hầu sẽ mang quân vào kinh bất cứ lúc nào để cứu viện.”

Lòng ta chấn động, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Hoàng thượng có lẽ quên rồi, trước khi ta nhập cung, ta đã đính hôn với nhà ai rồi chứ?”

“Khụ, khụ khụ—”

Trên mặt Triệu Thuần Kiếm xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên sự đấu tranh.

“Ngươi đừng có dọa ta!”

“Ngươi là đồ tiện nhân!”

Hắn như bị xé toạc làm đôi, một mặt là hoàng đế tỉnh táo đang đàm phán, mặt khác là một con thú dữ bị cảm xúc nuốt chửng.

Nhìn vị hoàng đế từng bình tĩnh tính toán mẹ con ta, nay lại đang dần mất kiểm soát, ta khẽ cười.

“Năm xưa, ngươi sợ ta và người đó thành thân, liền xúi giục đại huynh của ta hãm hại lão Bá Dương hầu, rồi ép ta nhập cung, phá hủy hôn sự này. Lúc đó, ngươi có nghĩ đến mối nguy hiểm hiện tại không?”

“Ngươi quá tự phụ, xúi giục đại huynh ta tính toán với lão Bá Dương hầu, muốn phá hoại gốc rễ nhà Thượng Quan, lấy đi một nửa binh quyền của cha ta, rồi lập con gái ông làm hoàng hậu để bảo vệ ngôi vị của ngươi!”

Triệu Thuần Kiếm ôm đầu, mắt đỏ ngầu, gần như sắp nứt ra.

Nhìn hắn đau khổ như vậy, trong lòng ta dâng lên một niềm vui thầm kín, quyết định giáng thêm một cú đòn nặng nề.

“Còn một chuyện ta quên chưa nói với hoàng thượng.”

“Ta đã đến ngục gặp Ôn Quý phi lần cuối. Thật đáng thương, nàng một lòng trung thành với hoàng thượng, không chỉ làm gián điệp hai mang giữa hoàng thượng và Vĩnh vương, mà còn sinh con đẻ cái cho ngài.”

“Nàng đã thề độc rằng Ngũ hoàng tử chính là cốt nhục thân sinh của hoàng thượng, là đứa con duy nhất khỏe mạnh, đáng lẽ có thể sống lâu dài, cốt, nhục, thân, sinh, của ngài đấy.”

Triệu Thuần Kiếm không thể chịu đựng được nữa, gào thét trong đau đớn.

Ta nhanh chóng tránh những thứ hắn ném về phía mình, rồi gọi người đến khiêng hắn đi.

Lương Triệt Thi nghe thấy tiếng động, mặt lạnh lùng bảo cung nhân khiêng hoàng đế sang xe của hắn, vì hắn là đại phu theo hầu.

Giờ trong xe chỉ còn lại ta và Ôn Ngọc Hạc, ta nhìn người phụ nữ đầy thương tích trước mặt, lòng mềm nhũn, ra hiệu cho nàng lại gần hầu hạ.

Nàng từ chối.

“Tô tỷ tỷ đã chết thay ta, nhưng tội lỗi của ta không thể gột sạch, việc hầu hạ hoàng thượng là cách ta chuộc tội.”

Ta không nói gì, để nàng rời đi.

Nỗi thù của mẫu thân đã được báo, nàng cũng không còn động lực để sống. Giờ đây, nàng chỉ sống nhờ chút thời gian mà Tô Hải Đường đã giúp nàng kéo dài thêm.

Lễ tế Thượng Tị diễn ra vô cùng hoành tráng.

Ba ngày hội lễ mừng Thượng Tị, sự đau buồn trên triều đình Đại Ung cũng dần phai nhạt.

Tranh thủ đêm tối, ta mặc áo giáp nhẹ, cưỡi ngựa nhanh đến biệt viện nơi Thập Ngũ tạm trú.

Đứa con thơ bé nhỏ của ta, kéo vạt áo của ta hỏi:

“Vì sao người về muộn thế?”.

Ta đến muộn rồi, Thập Ngũ của ta, mẫu thân đã đến quá trễ để có thể được ôm con như lúc này.

Thập Ngũ yếu ớt vô cùng, chẳng giống một đứa trẻ hai tuổi. Thằng bé rất ngoan, dù gặp người lạ cũng không khóc lóc.

Nhưng Thập Ngũ không chịu gọi ta là mẫu thân.

Ta nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, xoa nhẹ lên vết bớt trên cánh tay nó, hát khẽ một bài đồng dao không quá quen thuộc, ru nó vào giấc ngủ.

Không sao đâu, mẹ con ta còn nhiều thời gian phía trước, sẽ có ngày đứa con mà ta dốc hết sức để bảo vệ này sẽ tha thứ cho ta.

Ta thầm nghĩ, rồi nằm xuống cạnh con, chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, tiếng ồn ào vang lên khắp sân viện.

“Nhanh lên! Đi mời tiêu đầu bên cạnh đến giúp!”

Lửa bùng lên, khói dày đặc cuồn cuộn. Mở mắt ra, cảnh tượng ngoài cửa sổ là một biển lửa.

Thập Ngũ bị tiếng động làm giật mình, khóc như mèo con.

Ta ôm lấy nó, nhẹ nhàng dỗ dành, gương mặt không hề biểu lộ chút lo lắng.

Có nội gián! Lộ trình lần này chỉ có số ít cấm vệ quân biết.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, trong đầu tính toán xem kẻ thù là ai và đối phó như thế nào.

“Thượng Quan đại nhân, lâu ngày không gặp.”

Tiếng nói của một người đàn ông vang lên ngoài cửa khi ngọn lửa đã được khống chế.

Thượng Quan đại nhân? Ta nhíu mày.

“Ninh Chiêu Hàm! Ngươi lẽ ra phải ở Tây Vực chứ?”

Giọng nói bên ngoài rõ ràng bị sốc.

Ta nghe thấy cuộc đối thoại này, không còn có thể đắn đo, liền trao Thập Ngũ cho bà vú, siết chặt áo choàng rồi đẩy cửa ra ngoài.

Người đàn ông chặn trước cửa đứng thẳng, trên lưng mang một cây cung lớn, dù chỉ là cái bóng lưng nhưng cũng toát lên sát khí lạnh lùng.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại. Nhìn thấy ta, hắn lặng lẽ nhường đường.

Người ngoài sân là đại huynh ta, Thượng Quan Trần Vinh.

“A Nguyệt!”

Nhìn thấy ta bước ra ngoài, đại huynh ta nở nụ cười, nhưng trong mắt hiện lên vẻ điên loạn khiến người ta lạnh sống lưng.

“Muội đã đón được cháu ngoại chưa?”

Ta liếc nhìn Ninh Chiêu Hàm bên cạnh, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trong ký ức, hắn từng tự do phóng khoáng, phong lưu khoái hoạt, khí chất sắc bén đến mức không thể giấu giếm. Nhưng giờ đây, hắn như một thanh kiếm đã được bao bọc kín, trầm mặc, khiến người ta không khỏi đề phòng trước vẻ yên tĩnh đầy nguy hiểm ấy.

Theo lời bà vú kể lại, họ gặp Ninh Chiêu Hàm và đoàn người của hắn giả làm đoàn tiêu binh trên đường đi, sau đó cùng nhau hộ tống, giải quyết không ít rắc rối.

Rõ ràng là, đến giờ họ chưa có ác ý.

Nhưng vấn đề khó khăn nằm ở Thượng Quan Trần Vinh.

“Huynh biết ta và Thập Ngũ đang ở trong nhà, tại sao lại phóng hỏa?”

Ta liếc nhìn thấy Ninh Chiêu Hàm đang lén ra hiệu cho người bên ngoài, hiểu ra và thầm tính kế kéo dài thời gian.

“Thập Ngũ yếu đuối, đốt lửa là để trừ tà khí cho nó.”

“Lời này nói ra cũng thật nực cười, huynh và ta là huynh muội ruột, không cần tìm những cái cớ hoành tráng như vậy.”

“Nếu A Nguyệt muốn ta nói thẳng, thì ta sẽ không vòng vo nữa.”

Mắt đại huynh ta điên cuồng hơn, kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy:

“Giao binh phù ra đây, ta sẽ tha cho mẹ con các ngươi!”

“Haha.”

Ta không thể nhịn được cười.

Đại huynh ruột của ta, vì quyền lực mà sẵn sàng xuống tay tàn ác, làm sao ta dám giao bảo vật duy nhất mà mình có thể dùng để bảo toàn mạng sống cho hắn?

Thượng Quan Trần Vinh thấy ta không trả lời, bắt đầu tự mình lẩm bẩm.

“A Nguyệt, muội không cần phải lo lắng, một khi ta chiếm được thiên hạ của nhà họ Triệu, muội sẽ là Trường công chúa cao quý nhất của triều đại mới! Ta biết muội giận ta vì đã phá hoại hôn sự của muội, đúng lúc Ninh Chiêu Hàm cũng ở đây, ta đã cho người bắt hắn, hắn sẽ phục vụ muội suốt đời.”

Năm xưa, ta và Ninh Chiêu Hàm cùng lớn lên trong quân doanh, hai nhà cũng đã định sẵn hôn ước.

Nhưng đại huynh của ta, bị ma quỷ ám ảnh bởi quyền lực, đã nghe lời xúi giục của Triệu Thuần Kiếm, tính kế với lão Bá Dương hầu, khiến Ninh Chiêu Hàm phải đi đồn trú Tây Vực. Sau đó, hắn lợi dụng cơ hội hủy hôn, đưa ta vào cung.

“Cha đã nhường lại chức gia chủ cho muội, ta đã chấp nhận, giờ ta muốn binh phù, muội cũng không nên keo kiệt!”

Thượng Quan Trần Vinh càng lúc càng kích động, hoàn toàn không để ý rằng quân lính của hắn đã bị âm thầm tiêu diệt.

“Đại nhân! Cẩn thận!”

Tên lính cận vệ hét lên kinh hãi khi bị trúng bẫy ngã ngựa.

Ta chăm chú theo dõi trận chiến, im lặng không nói.

“A Nguyệt, hắn phải chết.”

Ninh Chiêu Hàm đứng sau ta thì thầm, cung tên trên lưng đã được cầm trong tay.

Ta im lặng, không tỏ ý kiến.

“Hắn sống thì Thượng Quan gia sẽ phản loạn hoặc suy tàn.”

Đại Ung những năm gần đây không ổn định, gia tộc Thượng Quan với nhiều người trong quân đội, nếu trung thành sẽ là thanh gươm sắc bén của Đại Ung, nếu phản loạn thì chắc chắn sẽ là mối nguy lớn cho triều đình.

“Muội là Quốc mẫu, cũng là gia chủ của Thượng Quan gia, muội phải đưa ra quyết định.”

“Đại Ung không thể chịu thêm một cuộc phản loạn nữa.”

Ta nhắm mắt lại, khi mở mắt, liền đẩy đi mũi tên đã đặt sẵn của Ninh Chiêu Hàm.

Như có sự đồng cảm trong lòng, khi ta nhìn về phía Thượng Quan Trần Vinh, hắn cũng đang nhìn về phía ta.

“Ha, A Nguyệt muốn giết huynh sao?”

Lúc này, trên người hắn đã đầy thương tích, cận vệ cũng chỉ còn vài người.

Hắn đẩy người chắn trước mặt ra, bước từng bước tiến lại gần ta.

“Đến đây nào! Dùng thuật bắn cung mà huynh đã dạy muội, bắn thẳng vào tim huynh trưởng của muội đi!”

Ninh Chiêu Hàm đặt cung vào tay ta. Mũi tên lệch một chút, ta bắn xuống chân hắn.

“Huynh, dừng tay lại! Bây giờ huynh về nhà, tương lai sẽ trở thành quốc trượng quyền lực nhất Đại Ung!”

Hắn vẫn cười điên dại không ngừng.

“Nhiều năm qua, vì danh vọng, vì vinh quang gia tộc, huynh đã vứt bỏ liêm sỉ, vứt bỏ nhiệt huyết, trở thành đứa con trai bị khinh bỉ nhất của nhà họ Thượng Quan.”

“Muội khuyên huynh dừng tay, nhưng đã quá muộn rồi! Huynh không thể dừng lại, Thượng Quan gia của chúng ta cũng không thể dừng lại!”

“A Nguyệt, muội thật ngây thơ.”

“Muội nghĩ tại sao huynh biết tin Thập Ngũ vào kinh, còn Ninh đại nhân của muội sao lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy!”

Hắn cúi xuống, rút mũi tên dưới chân, giương cung về phía ta.

“Vút—”

“Ca—”

Tiếng dây cung vang lên trong đêm, âm thanh thanh thoát, đó là âm thanh đặc trưng của cung nỏ nhà họ Ninh.

Mũi tên từ Ninh gia nổi tiếng với độ chuẩn xác cao, ít người có thể bắn được nếu không qua huấn luyện. Chỉ là năm đó ta thích nghịch ngợm, nài nỉ lão Bá Dương hầu dạy ta bắn.

Một mũi tên xuyên tim, Thượng Quan Trần Vinh buông xuôi, chậm rãi ngã xuống.

Ta đã giết chết chính đại huynh ruột của mình…

Ngay trước mắt cha ta.