33

Bốn năm sau.

Sáng sớm, tôi bước xuống lầu, chạm mặt với nụ cười rạng rỡ của mẹ – Chương Lan. Bà đưa cho tôi một chiếc hộp quà tinh xảo.

“Chúc mừng con đã tốt nghiệp.”

“Là gì vậy mẹ?”

“Mở ra xem nào.”

Tôi nghe lời mở ra, là một chiếc chìa khóa xe thể thao.

“Cô con gái yêu quý của mẹ cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, giờ con đã là người lớn.”

Mẹ yêu thương xoa đầu tôi. Tôi ôm chặt bà, xúc động nói:

“Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu con, Tiểu Nghiên Nghiên.”

Tôi muốn tâm sự với bà, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nếu mẹ biết sự thật, có lẽ bà sẽ rất thất vọng về tôi.

“À, hôm nay anh con cũng sẽ về, còn nói là có chuyện quan trọng muốn công bố.”

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành:

“Chuyện quan trọng ạ? Là gì vậy mẹ?”

Mẹ mỉm cười:

“Không biết nữa, có lẽ là muốn đưa bạn gái về chăng.”

Bạn gái ư?

Nếu anh ấy thực sự có bạn gái để đưa về thì tốt biết mấy.

Mẹ nhìn lên TV, bất ngờ “ồ” lên một tiếng.

“Là Chiếu Dã.”

Tôi nhìn theo hướng mẹ.

Quả nhiên, người trong TV là Giang Chiếu Dã.

Trong bộ vest sang trọng, anh trông thật mạnh mẽ, tự tin trả lời phỏng vấn báo chí trong buổi họp báo.

Mẹ cảm thán:

“Mẹ nhớ cậu ấy cũng bằng tuổi con, nửa năm trước ba cậu ấy bị đột quỵ, vậy mà dưới sự dẫn dắt của Chiếu Dã, Tập đoàn Giang thị lại phát triển càng mạnh mẽ, giá cổ phiếu liên tục tăng, quả là tuổi trẻ tài cao.”

“Ba anh ấy bị đột quỵ sao?”

“Ừ, con không biết à?”

“Vậy còn mẹ kế anh ấy thì sao ạ?”

“Nghe nói ra nước ngoài định cư rồi, mang theo cậu con trai nhỏ của mình, em trai cùng cha khác mẹ của Chiếu Dã.”

Tôi không ngạc nhiên khi Giang Chiếu Dã đạt được địa vị như hiện tại.

Có vẻ anh ấy đã nghe theo lời khuyên của tôi, không đẩy mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ vào đường cùng.

Thật tốt.

Kiếp này, rốt cuộc cũng khác với kiếp trước.

Chốc lát sau, tôi bước lên lầu, gọi điện cho Triệu Hàng Ninh. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Nhớ anh rồi à?”

Giọng nói đầy vui vẻ vang lên, có vẻ tâm trạng anh ấy rất tốt.

Nhưng mà anh hai à không phải là tôi nhớ anh đâu.

“Mẹ nói anh hôm nay có chuyện quan trọng muốn công bố, là chuyện gì?”

“Tối nay em sẽ biết.”

Tôi dò hỏi cẩn thận:

“Không phải là chuyện liên quan đến em chứ?”

“Sao vậy, lẽ nào em không muốn danh chính ngôn thuận sao?”

Quả nhiên là vậy.

Ba mẹ có khi tức giận đến đột quỵ cũng nên, tôi thật không dám tưởng tượng.

“À… anh, thật ra cũng không cần nói với họ đâu, lỡ sau này…”

Tôi định nói “lỡ sau này anh chán em rồi thì cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì”, nhưng khi vừa định nói ra lại nuốt xuống kịp lúc, suýt nữa thì nói hết suy nghĩ trong lòng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Triệu Lạc Nghiên, vừa nãy em định nói gì?”

“Không, không có gì. Ha ha, dì Lý gọi em xuống ăn cơm rồi, vậy nha, tạm biệt.”

Tôi vội vàng cúp máy.

Xong rồi xong rồi, lại chọc giận công tử Triệu nữa rồi, tối nay chắc chắn sẽ khổ rồi. Eo của tôi vốn dĩ vẫn chưa lành nữa… huhu.

Buổi chiều tốt hơn là trốn đi sớm.

Đến chiều tối, tôi kiếm cớ với mẹ để đi ra ngoài.

“Tối nay anh con sẽ về, con không ở lại ăn cơm sao?”

“Con không có thời gian, con đã hẹn với bạn rồi. Để hôm khác mẹ nhé, tạm biệt mẹ.”

Thật ra, tôi thực sự có hẹn với một người, đó là em gái gái tôi – Lục Hựu Thanh.

Do nhảy lớp từ tiểu học lên trung học, nên giờ em ấy đã làm ở Tập đoàn Lục thị được hai năm rồi.

Em gái nhìn về phía bảo vệ đeo kính đen không xa, trên môi nở một nụ cười châm biếm:

“Thật hiếm khi Triệu Hàng Ninh chịu để chị ra ngoài.”

Bình thường anh ấy thực sự không cho tôi ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng làm anh vui, anh cũng sẽ ngoại lệ một lần, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt của vệ sĩ là được.

Tôi cười:

“Dạo này em ổn không? Công việc thế nào?”

Hựu Thanh gật đầu:

“Tốt lắm, dù mỗi ngày bận đến phát điên, nhưng cuộc sống rất phong phú, cảm giác tràn đầy sức lực.”

Tôi thực lòng mừng cho em ấy.

Thật tốt, cuối cùng em ấy cũng được sống cuộc đời mà mình muốn.

“Còn chị thì sao? Tốt nghiệp rồi có dự định gì không?”

“Chị ư? Chưa biết nữa.”

Lục Hựu Thanh có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi:

“Chị à, chị không định sống như vậy cả đời chứ?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê.

“Chị không giống em, thích đi làm, với lại chị cũng đã bắt đầu nhận lương từ lâu rồi, em quên rồi sao.”

Biểu cảm của Lục Hựu Thanh tỏ vẻ bất đắc dĩ, thoáng chút bất mãn, cuối cùng chỉ thở dài, lắc đầu.

“Mỗi người một cách sống, em cũng không khuyên chị nữa, có gì thì gọi cho em.”

“Được.”

Nói chuyện với một lúc, quả thật em gái tôi rất bận, điện thoại reo liên tục.

Sau khi chia tay, tôi suy nghĩ có nên thương lượng với anh chàng vệ sĩ cho tôi đi dạo trung tâm thương mại một chút không. Nghĩ vậy, tôi liền bước đến hỏi. Anh ấy gọi điện cho Triệu Hàng Ninh xong, gật đầu với tôi bảo là được, nhưng chỉ có một tiếng.

Một tiếng cũng được, dù sao tôi cũng chỉ muốn đi dạo một chút.

Mua được hai bộ quần áo, tôi vào nhà vệ sinh, bước ra khỏi phòng thì thấy hai người đàn ông lạ mặt đang đứng trước bồn rửa tay. Tôi ngạc nhiên, ngước lên nhìn biển hiệu.

Đúng là nhà vệ sinh nữ.

Chưa kịp phản ứng, một mùi hương nồng nặc xộc đến.

Tôi ngất đi.

34

Không biết bao lâu sau, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ, xung quanh yên tĩnh. Tôi đi từ trên lầu xuống, phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Kéo rèm cửa ra, trước mặt là biển cả bao la. Dường như đây là một căn biệt thự ven biển bằng kính, hơn nữa đây không phải kính thường, mỗi tấm kính dày như một bức tường, có lẽ ngay cả khi xác sống tới cũng không phá nổi mất.

“Lạc Nghiên.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, tôi chậm rãi quay người lại.

Người mà tôi mới thấy trên TV không lâu, giờ đã đứng trước mặt tôi. Bộ vest đặt may vừa vặn, khiến anh ấy cao lớn và uy nghi. Ngũ quan vẫn đẹp đẽ như ngày nào, sắc sảo và nổi bật.

Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ấy:

“A Dã.”

Giang Chiếu Dã bước tới, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Lâu sau, anh ấy thở dài đầy mãn nguyện:

“Lạc Nghiên, cuối cùng anh cũng đợi được ngày này.”

Vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc, rốt cuộc cũng không tránh khỏi kết cục như định mệnh.

Thôi thì, dù sao cũng tốt nghiệp rồi.

Cứ để bọn họ muốn thế nào thì thế ấy đi.

-Hoàn –

Scroll Up