16

Trong tay Chu Dư bưng một chiếc khay, trên đó là một bát thuốc đen sì.

Chàng không hài lòng liếc nhìn ta, rồi đặt khay xuống chiếc bàn thấp bên cạnh.

“Xuống làm gì, hôm nay nằm nghỉ ngơi cho tốt.”

Ta nhào tới, nắm lấy tay áo chàng, kể hết mọi chuyện mà không giấu giếm gì.

Nếu Chu Dư đứng về phía Thái tử, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ thất bại.

Nếu chàng giúp Nhị hoàng tử, thì Thái tử sẽ thua.

Dù ai thắng, ta biết chàng nhất định sẽ bình an vô sự.

“Chu Dư, ta cầu xin chàng, liệu chàng có thể bảo toàn tính mạng của tỷ tỷ ta được không?”

Chu Dư nhìn ta không biểu cảm, ánh mắt phức tạp.

“Nhị hoàng tử tạo phản?

Giang Uyển, đến giờ ngươi mới nói với ta, có phải quá muộn rồi không?”

Ta xấu hổ cúi đầu xuống, chính ta cũng biết mình quá yếu kém.

Nhưng trước đây ta không có cơ hội, Chu Dư lúc nào cũng lạnh lùng, ta dùng mỹ nhân kế cũng không thành, nào dám kể chuyện lớn như thế này với chàng.

Chàng thở dài, đưa tay khẽ chạm vào mũi ta.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem.”

Chu Dư đưa ta lên ngựa, phi như bay.

Vừa rồi vệ binh báo rằng Thái tử và Nhị hoàng tử đã cùng nhau vào khu rừng phía tây bắc để săn bắn, và Nhị hoàng phi cũng theo cùng.

Ta lo lắng đến mức ruột gan như lửa đốt, bóng cây hai bên đường lướt nhanh qua.

Phía trước trong khu rừng rậm, bỗng có một đàn chim lớn bị kinh động bay tán loạn.

Bên ngoài rừng có rất nhiều cấm quân đứng gác, vị thống lĩnh Bàng Bá chặn ở ngoài, khi thấy Chu Dư xuất hiện, mặt hắn trở nên khó coi.

“Tránh ra.”

Giọng Chu Dư lạnh lùng, Bàng Bá tỏ vẻ khó xử.

“Tam hoàng tử, thuộc hạ phụng mệnh Thái tử, không cho bất cứ ai tiến vào.”

“Biểu huynh, mấy ngày trước, bản vương tình cờ gặp một cô nương ở Minh Tiền Nhai, trông có vẻ quen mắt.”

Nghe vậy, sắc mặt Bàng Bá lập tức thay đổi, vội vàng nhường đường.

Tam hoàng tử dẫn ta vào rừng, ta đầy nghi hoặc hỏi chàng.

“Chàng và hắn đang nói chuyện bí mật gì vậy?

Chàng có phải đã bắt giữ thân quyến của hắn làm con tin không?”

Tam hoàng tử lắc đầu.

“Hắn nuôi một ngoại thất ở Minh Tiền Nhai, còn biểu tẩu của ta là nhi nữ tướng quân, nổi tiếng là ‘sư tử Hà Đông’, hắn sợ nàng ta lắm.”

Thì ra là vậy, xem ra Tam hoàng tử đã chuẩn bị từ trước, ngay cả điểm yếu như thế này cũng nắm trong tay.

17

Vào đến rừng, phía trước xa xa đã thấy hai bên người ngựa đối đầu, Thái tử và Nhị hoàng tử mỗi người dẫn theo một đội nhỏ, khoảng vài chục người, đang giương cung bạt kiếm trên một sườn dốc.

Chu Dư đưa ta lại gần hơn, chỉ nhìn thoáng qua, ta đã kinh hãi.

Chỉ thấy Thái tử tay cầm một thanh trường đao, đang kề sát vào cổ tỷ tỷ ta.

Mắt tỷ đỏ hoe, cắn chặt răng, không nói một lời.

“Chu Trạch Tinh, ngươi thả Giang Mạn ra!”

Sắc mặt Nhị hoàng tử vô cùng khó coi, Thái tử đắc ý, ép lưỡi đao vào cổ tỷ tỷ ta thêm chút nữa.

“Giang Mạn, ngươi có điều gì muốn nói không?”

“Phì!

Chu Huân, ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng!

Ta sớm biết có ngày sẽ chết vì ngươi, đồ ngốc!”

Tỷ tỷ ta mắng thẳng vào mặt Nhị hoàng tử, cả hai người, Thái tử và Nhị hoàng tử đều sững lại, Thái tử bỗng nhiên cười phá lên.

Sắc mặt Nhị hoàng tử càng tệ hơn.

“Mạn Mạn, nàng đang nói linh tinh gì vậy?

Ta tự nhiên sẽ cứu nàng, nàng yên tâm.”

“Yên tâm cái gì mà yên tâm!

Lấy ngươi đúng là xui xẻo!

Không có bản lĩnh mà cứ đòi làm việc lớn.”

Thái tử cười càng lớn, cười đến mức ngửa nghiêng, hắn dùng sống đao vỗ nhẹ vào mặt tỷ tỷ ta.

“Này, Giang Mạn, nếu ngươi chịu hòa ly với nhị đệ của ta, hôm nay cô sẽ làm chủ, tha cho ngươi, thế nào?”

Tỷ tỷ ta đáp: “Thật không?”

Nhị hoàng tử: “Không được!”

Tỷ tỷ ta tức đến mức méo cả mũi.

“Chu Huân, ngươi chết thì chết một mình, đừng lôi ta theo chôn cùng!

Thái tử điện hạ, bây giờ lấy hòa ly thư ra đây, ta lập tức ký!”

“Được, thống khoái!”

Thái tử liền rút từ trong áo ra một tờ giấy, bảo tỷ tỷ ta điểm chỉ vào, ta thật không thể tin nổi, sao Thái tử lại mang sẵn thứ này bên mình?

Thái tử ngửa đầu cười vang, giơ tờ giấy lên trước mặt Nhị hoàng tử.

“Nhị đệ, ta đã sớm nói rồi, nữ nhân nhà họ Giang không phải người tốt, một người cũng không an phận, giờ thì đệ hiểu rõ chưa?

Vũ An vẫn đang chờ đệ, biết được chuyện hôm nay, chắc chắn nàng ấy sẽ vui lắm.”

Nhị hoàng tử ném cung tên xuống, không nói một lời, sải bước đi đến trước mặt Thái tử, giật lấy tay tỷ tỷ ta.

“Giang Mạn Mạn, lương tâm của nàng bị chó gặm mất rồi sao?

Muốn hòa ly à, đợi kiếp sau đi!”

Nói rồi, hắn nhấc tỷ tỷ ta lên, vác qua vai, quay lưng bỏ đi, mặc kệ Thái tử tức giận đuổi theo phía sau, hét lớn.

“Chu Huân, ngươi đúng là đồ ngu ngốc, ngươi rõ ràng đã hứa với ta rồi, vậy mà dám nuốt lời!”

Đám đông ồn ào đi theo sau, ta bị tình thế thay đổi bất ngờ làm cho không biết phải làm sao, ngơ ngác nhìn Chu Dư, trên mặt đầy vẻ bối rối.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

18

Chu Dư xoa trán thở dài: “Hai kẻ ngốc.”

Thì ra Thái tử có một người biểu muội tên là Chu Vũ An, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất thân thiết.

Chu Vũ An si mê Nhị hoàng tử, Thái tử luôn cố gắng ghép đôi hai người.

Nhị hoàng tử không thích Chu Vũ An, nhiều lần từ chối Thái tử, nhưng sau khi hắn thành hôn, Thái tử vẫn không từ bỏ, tìm đủ mọi cách để chia rẽ tình cảm phu thê họ.

Nhị hoàng tử không còn cách nào khác, đành hẹn Thái tử đặt cược trong cuộc săn mùa thu.

Cả hai bên đều mang theo hộ vệ, ai săn được nhiều thú hơn thì người đó thắng và phải nghe lời đối phương.

Nghe đến đây, ta ngơ ngác há hốc miệng.

“Chỉ vậy thôi sao?

Chỉ có thế thôi?

Vậy là không phải tạo phản?”

Chu Dư cười khổ.

“Không biết các ngươi nghe từ đâu ra tin đồn đó, nhị hoàng huynh và Thái tử tình cảm sâu đậm, làm sao lại tạo phản được?”

Thật may quá, không cần chết nữa, tỷ tỷ ta cũng không sao, và Giang gia sẽ an toàn.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm, phấn khích ôm chặt lấy Chu Dư.

“Vậy chúng ta mau quay lại xem thế nào.”

Khi trở về doanh trướng, chỉ thấy Thái tử ngồi một bên với vẻ mặt ảm đạm, bên cạnh hắn là một cô nương xinh đẹp, đang cúi đầu khóc nức nở.

Rèm cửa doanh trướng của Nhị hoàng tử vẫn đóng chặt, lính gác đứng bảo vệ bên ngoài.

Chu Dư có vẻ như đang xem kịch vui, mỉm cười nói:

“Chu Vũ An, chẳng lẽ thiên hạ hết nam nhân rồi sao, mà ngươi cứ phải bám lấy nhị ca ta?”

Chu Vũ An ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, giận dữ mím môi.

“Chu Dư, ngươi dám cười nhạo ta?”

Nàng ta liếc nhìn ta một cái, rồi lạnh lùng cười nhạt.

“Đây là nhị tiểu thư nhà họ Giang?

Biểu ca, ta không muốn gả cho Nhị hoàng tử nữa, ta muốn gả cho Chu Dư, hãy đuổi ả nữ nhân chướng mắt này đi cho ta.”

Ta: …

Chu Dư: “Ngươi điên rồi.

Uyển Nhi, đừng để ý đến họ.”