14

Buổi tối, Đồng Niệm vội vã từ bên ngoài chạy đến. Cô ấy chặn cửa phòng bệnh, khiến Thẩm Lãng không còn cơ hội bước vào nữa.

Tôi nằm viện dưỡng bệnh suốt hai tháng, kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy may mắn là không có gì nghiêm trọng.

“Có mấy tin vui.”

Đồng Niệm nói với tôi.

Một là bản dựng đầu tiên của bộ phim đã hoàn thành, và một tin khác là Trần Song Song đã bị kết án ba năm vì tội mưu sát bất thành.

Sau khi bị kết án, Trần Song Song hoảng loạn và đã khai hết mọi chuyện trong tù. Bao gồm cả việc mẹ Thẩm đã can thiệp vào hệ thống phanh của xe ông Thẩm Hành Chi sáu năm trước, gây ra tai nạn khiến ông tử vong.

Đồng Niệm nhìn biểu cảm của tôi, đột nhiên hỏi:

“Sao trông cậu như đã biết trước chuyện này vậy, không hề ngạc nhiên chút nào?”

Tôi thực sự biết, nhưng chỉ biết gần đây thôi.

Bởi vì một lần, khi mẹ Thẩm ngủ trong phòng, bà đã gọi tên Thẩm Hành Chi nhiều lần. Đó không phải là sự tưởng nhớ của một người vợ với chồng, mà tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn. Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi quyết tâm ly hôn.

Tôi cứ nghĩ rằng mình đang chuộc lỗi, nhưng không ngờ ngay từ đầu nó đã là một tội danh vô căn cứ.

Vì lời khai của Trần Song Song, mọi người đều biết cái chết của Thẩm Hành Chi năm đó không phải là tai nạn, mà là một vụ giết người có chủ đích.

Mẹ Thẩm bị cảnh sát triệu tập. Bà cố gắng phủ nhận mọi tội lỗi, nhưng Trần Song Song để được giảm án, đã giao nộp đoạn ghi âm giữa bà và gia đình cô ấy.

Trong đoạn ghi âm, giọng mẹ Thẩm lạnh lùng:

“Loại người như ông ta, bên ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra đã có người phụ nữ khác từ lâu rồi. Mỗi tối nhìn thấy ông ta, tôi chỉ ước ông ta chết đi ngay lập tức cho xong. Ngày mai ông ta định đến chỗ Thẩm Lãng, vậy thì tối nay, động vào chiếc xe của ông ta đi.”

Một vụ mưu sát tưởng như đơn giản lại kéo theo một vụ án giết người nghiêm trọng hơn.

Gia đình rơi vào tình huống rối ren, Thẩm Lãng rõ ràng rất căng thẳng và chịu đả kích nặng nề.

Không lâu sau, tôi lại nghe tin rằng mẹ Thẩm đã trốn thoát trong khi đang bị giam giữ. Cảnh sát tìm kiếm bà khắp nơi, còn tôi ngồi trên giường bệnh, bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Hôm đó khi đang ngủ, tôi bỗng cảm thấy bất an, đột ngột tỉnh giấc, tôi thấy một bóng người gù màu đen đứng trước giường mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hoảng hốt hét lên:

“Mẹ.”

Thì ra là mẹ Thẩm, không biết bà đã lẻn vào bệnh viện bằng cách nào.

Mẹ Thẩm nhìn tôi bằng ánh mắt méo mó:

“Tao không phải là mẹ mày!”

Một ánh sáng bạc loé lên từ ống tay áo của bà, và tôi lập tức hiểu ra, bà mang theo một con dao.
Bà thực sự muốn giết tôi.

“Mẹ.”

Tôi bình tĩnh nhìn bà:

“Có chuyện gì không?”

Mẹ Thẩm cười khan từ trong cổ họng:

“Mày không sợ tao sao? Mày rõ ràng là người biết từ đầu, tại sao lại không nói gì?”

Bà nhìn tôi đầy căm hận:

“Bị cảnh sát phát hiện rồi, tao chẳng còn sợ gì nữa. Khi chưa bị phát hiện, tao mới phải sống trong lo âu, lúc nào cũng phòng bị, xem mày sẽ vạch trần tao lúc nào. Trần Thương, mày khiến cuộc sống của tao thật khốn khổ!”

Tôi thở dài:

“Mẹ, thực ra con không có bằng chứng, có nói ra cũng chẳng ai tin. Mẹ sợ gì chứ?”

Mẹ Thẩm cười lạnh, giơ dao lên:

“Tao mặc kệ! Giờ tao không còn gì để sợ nữa, dù sao cũng chết rồi, chẳng thà kéo theo một đứa nữa chết chung thì hơn.”

Tôi vẫn ngồi yên trên giường, nhìn bà mà không tránh né hay la hét. Khuôn mặt mẹ Thẩm đang giơ dao bỗng chần chừ:

“Sao mày không sợ?”
15

Tôi nhìn bà, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể.

“Mẹ, mẹ rõ ràng căm ghét việc chồng mình ngoại tình, nhưng lại kiên trì chen ngang vào hôn nhân của con và Thẩm Lãng bằng cách đưa Trần Song Song vào.

Mẹ căm ghét việc con trai nghe lời con, nhưng đã dốc hết sức để cướp con gái của con đi, thậm chí liên tục xúi giục con bé chống lại mẹ nó.

Những năm qua, cách mẹ đối phó với những điều mẹ ghét là khiến bản thân trở nên càng đáng ghét hơn sao?”

Mặt mẹ Thẩm đột nhiên khựng lại trong giây lát.

“Tên Lạc Phán, mẹ còn nhớ chứ?”

Tôi nói nhẹ nhàng:

“Trước khi cưới Thẩm Hành Chi, mẹ cũng từng là một diễn viên xinh đẹp, mẹ cũng có tên riêng của mình, không chỉ là vợ của ai hay mẹ của ai. Nhưng vì lòng hận thù của mình, mẹ đã làm tổn thương rất nhiều người, cũng như chính bản thân mẹ. Đến giờ này, mẹ vẫn cố chấp muốn biến mình thành một người hoàn toàn xa lạ sao?”

“Bây giờ thì sao?”

Mẹ Thẩm im lặng hồi lâu, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua của bà, rồi đột nhiên bà bật cười như điên loạn:

“Tao đã không thể quay đầu được nữa rồi.”

Bà giơ dao lên, định đâm vào tôi. Ngay lúc đó, một người từ ngoài cửa lao vào, đẩy ngã bà. Cả hai ngã lăn xuống đất, lăn vài vòng. Mẹ Thẩm điên cuồng giơ dao lên, đâm liên tục vào người kia.

Khoảnh khắc nhìn rõ người đã đẩy ngã mình, bà bỗng hét lên thảm thiết.

“Con trai!”

Cảnh sát ngay lập tức vào và còng tay mẹ Thẩm, mạnh mẽ lôi bà đi. Chỉ còn lại Thẩm Lãng nằm trên sàn, một vết thương đẫm máu đang lan rộng trên ngực anh.

Viên cảnh sát bên cạnh hét lớn:

“Thông báo bác sĩ cấp cứu ngay!”

Thẩm Lãng vẫn mở mắt, dường như chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Chúng tôi cách nhau chỉ một bước, lặng lẽ nhìn nhau.

Cuối cùng, Thẩm Lãng chỉ có thể nói hai câu:

Câu thứ nhất là: “Xin lỗi em, những năm qua đã khiến em chịu nhiều ấm ức.”

Câu thứ hai là: “Thương Thương, tim anh đau quá.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không thể ngờ Thẩm Lãng lại chạy đến bệnh viện, và cuối cùng chết vì sự điên cuồng của mẹ mình.

Rõ ràng khi anh còn sống, giữa chúng tôi có biết bao oán hận, nhưng điều cuối cùng hiện lên trong đầu tôi lại là một khung cảnh rất đỗi bình thường.

Năm ấy, khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, tôi và Thẩm Lãng cùng ngã vào tuyết. Nằm ngửa trên mặt đất, cả hai chúng tôi đều lười biếng không muốn cử động. Chỉ yên lặng ngắm nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, tay vẫn nắm chặt không chịu buông.

Thẩm Lãng nhìn lên trời rồi nhẹ nhàng nói vào tai tôi:

“Thương Thương, em xem, chúng ta có phải đang cùng nhau đi đến bạc đầu không?”

Một ngày sau, Thẩm Lãng qua đời vì vết thương quá nặng, không thể cứu chữa.

Mọi oán hận và đau khổ cũng từ đó hoàn toàn tan biến theo làn khói.

16

Bộ phim đầu tiên tôi đóng cũng chính là bộ phim cuối cùng do Thẩm Lãng đạo diễn. Vì mang danh tác phẩm cuối cùng của Thẩm Lãng, bộ phim sau khi ra mắt đã đạt được doanh thu phòng vé cực kỳ cao. Đồng Niệm mỗi ngày chỉ việc tính toán số tiền kiếm được đã cười tít mắt không thấy đường.

Sau khi Thẩm Lãng và mẹ anh qua đời, phần lớn tài sản được để lại cho Thẩm Hi. Tôi nhờ luật sư lập một quỹ cho con bé, đảm bảo rằng sau này con bé sẽ không phải lo lắng về chuyện ăn mặc suốt đời.

Tôi vẫn tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, cát-xê ngày càng tăng, và cùng Đồng Niệm hợp tác mở thêm một công ty mới.

Không lâu sau, tôi đón Thẩm Hi về từ nhà cũ. Trong thời gian đó, con bé chủ yếu được quản gia và người giúp việc tôi thuê chăm sóc.

Có lẽ vì đã mất đi quá nhiều người thân, khi gặp lại tôi, con bé bật khóc và chủ động muốn ôm tôi.

“Tạm thời chưa thể.”

Tôi lùi lại một bước:

“Vì lần trước, khi con chia tay mẹ, con đã nói những lời rất khó nghe.”

Thẩm Hi vừa khóc vừa nói:

“Con xin lỗi.”

Sau này tôi mới biết, quản gia đã cho con bé xem tin tức. Dù còn nhỏ, nhưng Thẩm Hi cũng hiểu được rằng, vào tù thì không phải là người tốt.

Tôi không có ý định làm khó con bé. Thẩm Hi chỉ mới bốn tuổi, từ nhỏ đã được mẹ Thẩm nuôi dạy, không có nhiều thời gian tiếp xúc với tôi. Sau này khi đi học và trưởng thành, con bé sẽ hiểu được thế nào là đúng, sai, tốt, xấu.

Huống chi——

Tôi nhớ lại giấc mơ trong lần hôn mê tại bệnh viện.

Khi tôi sáu tuổi, mẹ tôi quả thực đã muốn giết tôi, nhưng không phải vì hận thù. Gia đình khi đó quá nghèo, sống chẳng ai quan tâm, và sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng bà đã nhìn tôi, co rúm dưới gầm ghế suốt một lúc lâu, cuối cùng lại rơi nước mắt và vứt con dao đi.

Bà bế tôi lên, tắm rửa cho tôi sạch sẽ, còn nhét vào miệng tôi một viên kẹo. Sau đó, bà gõ cửa từng nhà người thân, gửi tôi lại cho những ai sẵn sàng nhận nuôi. Bà đã từng muốn giết tôi, nhưng cuối cùng lại dành cho tôi một cái ôm ấm áp, rồi bà một mình bước về phía dòng sông lạnh giá.

Con người trên thế gian này, dường như ai cũng như vậy.

Tốt – nhưng không đủ hoàn hảo.

Xấu – nhưng cũng không hoàn toàn đen tối.

Giờ đây, tôi vẫn chưa thể nói được ý nghĩa của việc sống là gì, hoặc có lẽ, vốn dĩ không cần phải có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Suy cho cùng, kết quả mà mỗi người nhận được không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Đó có thể là chia ly sinh tử, hoặc là yêu hận oán thù.

Nhưng không sao cả.

Chúng ta đã từng có những khoảnh khắc, và thế là đủ. Vì khoảnh khắc cũng chính là sự vĩnh hằng của cuộc sống.

**- Hết -**

Scroll Up