14

Tôi gọi điện cho Trần Tư Đình, nói muốn rút khỏi buổi biểu diễn vở múa. Cậu ấy sững người trong điện thoại: “Tại sao?”

“Bởi vì…” tôi cũng ngập ngừng trong điện thoại, một lúc lâu mới nói tiếp, “Nhà hát diễn lần này quá tệ, mà mình là người muốn đứng trên sân khấu cao nhất, làm sao có thể chấp nhận một nơi như vậy được?”

Trần Tư Đình im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở qua điện thoại.

“Vậy cậu chờ thêm một chút được không… Mình sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ cho cậu một sân khấu lớn hơn…”

“Trần Tư Đình,” tôi ngắt lời cậu ấy, “Cậu không nghe thấy lời từ chối à? Thay người khác đi, đừng cố chấp dùng mình nữa.”

Tôi cúp máy.

Hạo Thần ngồi bên cạnh, xoa xoa mái tóc tôi: “Ngoan lắm.”

“Anh bị ngu à?” Tôi thấy buồn nôn, liền phản hỏi.

“Ừ, anh bị ngu.” Hạo Thần mặt không biến sắc.

“Đồ khốn nạn.”

“Đồ khốn nạn nhà em.”

“Đồ khốn nạn cả nhà anh.”

Càng nghĩ càng thấy bực, đang chửi hăng thì Hạo Thần bỗng nắm lấy cằm tôi.

Khoảng cách càng lúc càng gần, cả hơi thở cũng dần hòa quyện vào nhau.

Trước khi anh ta kịp hôn tới, tôi đưa tay ra chắn lại.

“Nhớ vụ cá cược một tháng của chúng ta không?”

Hạo Thần mặt sa sầm, nhưng vẫn nói: “Nhớ.”

“Trước khi cá cược hoàn thành, tự trọng.” Tôi nói.

Hạo Thần mặt mày khó coi đứng thẳng dậy, rồi bỏ đi.

Thế giới này thiếu bất kỳ ai thì vẫn cứ tiếp diễn.

Trên trang chính thức của đoàn múa, tấm poster quảng bá in ảnh tập thể của chúng mình đã được thay bằng poster solo của Lâm Thư Kiều. Trong poster, hình ảnh của cô ta vẫn quyến rũ như thường, như một đóa hồng đỏ mê hoặc lòng người.

Kể từ khi đổi diễn viên chính thành cô ta, sức hút quả thật tăng lên nhiều.

Bình luận bên dưới cũng nhiều hơn gấp mấy chục lần, vé được bán hết từ sớm.

Địa điểm biểu diễn ghi trên poster chính là nhà hát lớn ban đầu đã chọn, và còn vào khung giờ vàng.

Tôi tắt điện thoại, nhẹ nhàng bật đoạn nhạc nền cho bài múa đơn đã luyện tập vô số lần.

Xoay người, xoay vòng, liên tục bật nhảy.

Trong căn phòng trống trải, mình một mình nhớ lại những động tác đã luyện tập suốt mấy tháng qua, hết lần này đến lần khác.

Trần Tư Đình gần như đã dùng sự sáng tạo thiên tài của mình để biên đạo ra bài múa đơn này. Khi chú chim thần bị bộ tộc ruồng bỏ, nó một mình giữa mặt hồ, điên cuồng và cô độc trút hết cảm xúc trong lòng.

Dù là người không hiểu gì về múa cũng có thể nhận ra sự khó khăn của kỹ thuật và chiều sâu cảm xúc trong bài múa đơn này.

Tôi hiểu rất rõ rằng, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trình diễn nó nữa.

Giống như việc đã trồng một cây hoa từ rất lâu.

Hằng ngày đều cẩn thận tưới nước, nhổ cỏ.

Cuối cùng, một ngày kia, nó đã nở hoa.

Nhưng còn chưa kịp tỏa hương thì đã bị người qua đường ngắt đi. Không ai quan tâm nó đã phải chờ đợi và hy vọng bao đêm để có thể nở hoa.

Hoa tàn, thì chính là đã tàn.

Cơ hội, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

15

Dạo gần đây, Hạo Thần mỗi ngày đều ở trong biệt thự ngoại ô.

Anh ta không còn như trước, chỉ về nhà vào buổi tối. Dù xử lý công việc của công ty, anh ta cũng ngồi trong phòng làm việc.

Bề ngoài, Hạo Thần dường như đã làm đúng như những gì anh từng nói— Nơi nào trước đây anh ta làm chưa tốt, anh sẽ sửa.

Nhưng thực chất, anh ta chỉ ở nhà để giám sát tôi mà thôi.

Ngày Lâm Thư Kiều diễn, Hạo Thần ngồi trong phòng khách, đọc truyện tranh cho Hạo Tử Trầm.

Trên bàn không xa, điện thoại của anh ấy liên tục rung, nhưng anh ấy chẳng thèm nhìn đến.

Hạo Tử Trầm nhìn ba mình vài lần: “Tối nay ba không ra ngoài à?”

“Không.”

“Nhưng tối nay có buổi diễn của dì nhỏ, trước đây ba luôn đưa con đi xem mà.”

“Câm miệng.” Hạo Thần lạnh lùng nói.

Thời gian từng phút trôi qua.

Bỗng nhiên, đồng hồ điện thoại của Hạo Tử Trầm vang lên.

Thằng bé nghe máy: “Alo, dì nhỏ.”

Không biết phía bên kia nói gì, nước mắt thằng bé lập tức rơi xuống, vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ dì có đau không?”

“Được, con và ba sẽ đến ngay.”

“Có chuyện gì thế?” Hạo Thần nhíu mày.

“Ba, dì nhỏ ngã trong lúc biểu diễn,” Hạo Tử Trầm nói, “chúng ta đi cứu dì đi.”

Sắc mặt của Hạo Thần lập tức thay đổi, anh đứng bật dậy, biểu cảm đầy hối hận và tức giận, sau đó gọi ngay cho tài xế.

Anh chỉ kịp thay vội chiếc áo khoác, trước khi đi, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn mình: “Lâm Mãn.”

“Ừ?”

“Lần này có thể không tính được không?” Hạo Thần hỏi.

Hạo Tử Trầm tò mò nhìn hai chúng mình, không hiểu sao trong lúc quan trọng thế này mà ba lại chưa đi.

“Không được,” tôi nhìn thẳng vào anh, “Hợp đồng đã viết rõ ràng, đúng không?”

Nửa tháng trước, Hạo Thần dùng Trần Tư Đình và các thành viên trong đoàn múa để đe dọa mình, ép mình ở lại bên cạnh anh.

Anh ta nói có thể cho tôi mọi thứ.

Còn tôi chỉ cần anh ta cùng tôi đánh một cược.

Đây là vụ cá cược đơn giản nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi nói, nếu anh ta có thể không gặp Lâm Thư Kiều trong vòng một tháng, tôi sẽ đồng ý những yêu cầu của anh.

Hạo Thần dường như thấy quá đơn giản, liền đồng ý ngay.

Anh ta nghĩ chỉ cần không gặp Lâm Thư Kiều trong một tháng thôi mà. Nhưng thực tế, tôi hiểu anh còn hơn cả anh hiểu chính mình.

Lâm Thư Kiều có một vị trí quá đặc biệt trong lòng anh.

Anh ta không thể, và cũng sẽ không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của Lâm Thư Kiều.

Hạo Thần đứng tại chỗ, như thể bị một tia sét vô hình bổ đôi.

Hạo Tử Trầm giơ chiếc đồng hồ điện thoại lên, bật mở một bức ảnh: “Dì nhỏ gửi cho con này, chân dì toàn máu, thật sự rất đau. Ba, ba còn do dự gì nữa? Hoàn toàn không giống ba chút nào.”

Hạo Thần nhắm mắt lại, rồi mở ra.

“Xin lỗi,” anh ta nói với tôi, “Lâm Mãn, sau này anh sẽ giải thích với em.”

Rồi anh quay người, bế Hạo Tử Trầm lên và chạy vội ra ngoài mà không do dự.

16

Tin tức về việc nữ nghệ sĩ múa nổi tiếng Lâm Thư Kiều bị thương khi biểu diễn đã xuất hiện trên báo. Không ai quan tâm đến nội dung buổi biểu diễn là gì.

Điều mọi người thích bàn tán hơn chính là việc Hạo Thần đã dùng đến sức mạnh của Hạo thị, huy động một chiếc trực thăng để đưa cô ta đến bệnh viện.

Phần bình luận đều ca ngợi “tình yêu thần tiên”, chỉ có một vài bình luận hiếm hoi nói rằng trước khi gặp sự cố, bài múa lần này của cô ta biểu diễn hời hợt, hoàn toàn không nắm bắt được tinh túy của biên đạo.

Nhưng những bình luận đó cũng nhanh chóng bị người hâm mộ của Lâm Thư Kiều tấn công đến mức phải xóa bài.

Lâm Thư Kiều, người đang là tâm điểm bàn tán, cũng gửi cho tôi một bức ảnh.

Hạo Thần và Hạo Tử Trầm đang ngồi bên giường bệnh của cô ta, một người rót nước, một người gọt táo, trông như một gia đình thực sự.

Tôi hiểu ý cô ta.

Ý là – “Chị lại thua nữa rồi.”

Cô ta luôn thích chơi với tôi trò tranh giành tình yêu nhàm chán này hết lần này đến lần khác.

Hồi nhỏ, là tranh giành tình yêu của bố mẹ.

Sau khi tôi kết hôn, là tranh giành tình yêu của Hạo Thần và Hạo Tử Trầm.

Cô ta muốn mình mãi mãi là người chiếm ưu thế.

Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng thực tế, tôi cũng đâu có thua.

Cuộc chiến lần này là do tôi chủ động khơi mào.

Những ngày này, mỗi ngày tôi đều gửi cho Lâm Thư Kiều một bức ảnh của Hạo Thần.

Trên thế gian này, người tôi hiểu rõ nhất ngoài Họ Hạo ra, chính là Lâm Thư Kiều.

Nói vậy có hơi u ám, nhưng đó là sự thật.

Hạo Thần không hiểu tại sao anh ta đã vì Lâm Thư Kiều hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn bị cô ta đẩy ra hết lần này đến lần khác.

Vì Lâm Thư Kiều là kiểu người chỉ cần nhận được sự yêu mến của người khác thì sẽ không còn quan tâm đến người đó nữa.

Cô ta từ chối Hạo Thần, chỉ vì trong lòng sợ hãi.

Sợ rằng sau khi mình bị chiếm hữu, sẽ không còn được đối xử đặc biệt như vậy nữa.

Dù sao chỉ khi trở thành mặt trăng vĩnh viễn xa xôi, mới có thể được mãi mãi theo đuổi.

Vì vậy, khi cô ta phát hiện ra Hạo Thần bắt đầu xa cách và từ chối cô ta vì người mà cô ta khinh thường như mình, tâm trạng của cô ta bắt đầu thay đổi.

Cô ta không cam lòng, cũng không thể chịu đựng việc bị mất đi.

Những bức ảnh Hạo Thần ở nhà bên cạnh tôi mà tôi gửi mỗi ngày càng làm tăng thêm tâm lý đó.

Hạo Thần càng không muốn gặp cô ta, Lâm Thư Kiều lại càng muốn tìm mọi cách để nắm lấy Hạo Thần.

Vì thế, Hạo Thần không thể nào thắng được vụ cá cược này.

Nhưng tôi không ngờ, Lâm Thư Kiều lại dùng chính cơ thể mình làm con bài mặc cả.

Lâm Thư Kiều tưởng rằng tôi đã thắng, nhưng cô ta hoàn toàn sai lầm.

Một cơ thể khỏe mạnh và linh hoạt là điều quan trọng nhất đối với một vũ công.

Cuộc chơi theo đuổi tình yêu của cô ta thực chất chỉ là một ảo ảnh hào nhoáng.

17

Có lẽ vì áy náy, lần này khi tôi dọn về lại căn hộ thuê, Hạo Thần không hề ngăn cản.

Poster của “Thanh Điểu” lại một lần nữa bị thay thế, nhưng nghe nói lần này là do Trần Tư Đình yêu cầu. Sau khi Lâm Thư Kiều bị thương, cô ta không thể tiếp tục biểu diễn.

Trần Tư Đình cũng không liên lạc với vũ công khác để thay thế. Trên nền tảng công khai, cậu ấy nói rằng không ai có thể thể hiện được linh hồn của “Thanh Điểu” nữa.

Vì vậy, các buổi diễn sau đó sẽ bị hủy bỏ.

Tôi nhìn rất nhiều bình luận chửi rủa trong phần bình luận, sau đó lại một lần nữa gõ cửa nhà của Trần Tư Đình.

Có vẻ như cậu ấy không vui lắm.

Vốn dĩ mái tóc lúc nào cũng chỉnh chu giờ đây đã trở nên bù xù, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu xám, cậu ấy chạy ra mở cửa.

“Chào.” Tôi gượng cười chào hỏi.

Cơ hội mà Lâm Thư Kiều bỏ lỡ, tôi vẫn muốn giành lấy.

Nhưng lần trước tôi đã nói quá nặng lời, e rằng Trần Tư Đình sẽ để bụng.

Quả nhiên, nhìn toi, cậu ấy không chút biểu cảm mà nói:

“Nếu cậu đến đây để thương hại tôi, thì tôi không cần.”

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu ấy, tôi rụt cổ lại: “mình chỉ muốn hỏi, đoàn múa của các cậu có còn thiếu diễn viên không? Mình… mình muốn tự đề cử, có được không?”

Trần Tư Đình nhìn tôi một lúc, khuôn mặt vẫn không có nhiều biến đổi.

“Lâm Mãn, cậu dựa vào cái gì mà nghĩ rằng, tôi sẽ để người khác từ bỏ tôi thêm một lần nữa?”

Tôi hơi buồn, nhưng cũng biết đó là do tôi tự chuốc lấy.

Vừa định quay người bỏ đi, Trần Tư Đình lại nắm chặt lấy tay mình: “Cậu nói có mỗi một câu rồi định đi luôn à?”

“Cậu dễ dàng bỏ cuộc vậy sao!”

“Chẳng lẽ không thể dỗ tôi thêm một chút à?”

Tôi im lặng một lúc: “Không phải… mình chỉ định nếu cậu không đồng ý, thì mỗi ngày mình sẽ đến hỏi một lần.”

“Giờ mình đồng ý rồi!” Trần Tư Đình nghiến răng, “Vào ký hợp đồng đi!”

18

Không lâu sau, “Thanh Điểu” lại một lần nữa được công diễn. Trước khi biểu diễn chính thức, không ai mong đợi vở múa này.

Bình luận được nhiều lượt thích nhất trong phần bình luận là:

【Đến Lâm Thư Kiều còn không thể kiểm soát được, trong nước còn nữ vũ công nào có thể cứu nổi vở diễn này chứ?】

Trần Tư Đình trả lời: 【Cô ấy có thể.】

Câu nói này nhanh chóng lên hot search, mình cũng bị người hâm mộ của Lâm Thư Kiều tìm ra và mỉa mai một trận.

Khi buổi diễn chính thức bắt đầu, cả khán phòng im lặng.

Trong lúc tôi múa đơn, cả thế giới như trở nên tĩnh lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình.

Sau này tôi mới biết, khi đó một nửa khán giả đều là fan của Lâm Thư Kiều.

Ban đầu, họ thực sự đến với tâm lý xem trò cười. Nhưng điều đó không ngăn được việc, sau khi bài múa kết thúc, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, tiếng bàn luận về cảnh tượng đầy ấn tượng… không ngừng vang lên.

Dưới yêu cầu của khán giả, bọn tôi đã thực hiện màn múa cảm ơn sau sân khấu hết lần này đến lần khác.

Năm đó, “Thanh Điểu” trở thành vở múa có lượng khán giả đông đảo nhất.

Nhiều người vốn dĩ không thích múa, nhưng sau khi thấy những hình ảnh và đánh giá do người xem khác chia sẻ, cũng đã kéo nhau đến nhà hát để trải nghiệm.

Chuyến lưu diễn của bọn tôi ngày càng tăng lên, mở rộng ra hơn mười thành phố trên cả nước.

Trong rất nhiều khán giả, có nhiều người khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Đầu tiên, là ba mẹ tôi.

Khi ba mẹ đến xem, họ không báo trước với tôi, chỉ lặng lẽ ngồi ở hàng ghế đầu, nghiêm túc theo dõi toàn bộ buổi diễn.

Sau khi kết thúc, tôi đi gặp họ.

“Một đứa khỏe rồi, đứa kia lại bị thương,” mẹ buồn bã nói, “phải chăng có hai đứa con thì luôn có một đứa gặp chuyện?”

Ba nói: “Xem như trong rủi có may, con bé cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, đồng ý kết hôn với Hạo Thần rồi.”

Có lẽ vì sau buổi diễn, tôi đã có chút tiếng tăm, trở nên hữu ích với họ. Ba mẹ bắt đầu lại tỏ ra lịch sự với tôi, trước khi đi còn để lại một chiếc chìa khóa nhà.

Tôi chưa bao giờ quay lại đó.

19

Người thứ hai là cha con Hạo Thần.

Anh ta đặc biệt đưa Hạo Tử Trầm đến hậu trường tìm tôi. Lúc đó tôi vẫn chưa thay đồ, cũng chưa tẩy trang.

Khi thấy tôi, trong mắt họ hiện lên sự kinh ngạc sâu sắc.

Hạo Tử Trầm mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh: “Cô tiên xinh đẹp, cô thật sự là mẹ của con sao?”

“Rất nhanh thôi, con sẽ có một người mẹ mới.”

Tôi nhìn về phía Hạo Thần, nói: “Chúc mừng, cuối cùng hai người cũng sắp kết hôn rồi.”

Giọng Hạo Thần rất khẽ: “Lâm Mãn, chỉ cần em muốn… anh có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào.”

Tôi giật mình: ” Hạo Thần, lúc này anh đừng đùa nữa.”

Nhưng Hạo Thần lại quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương: “Lâm Mãn, chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Tôi nói: “Hạo tổng, anh không thấy anh đang rất mâu thuẫn sao?”

Hạo Thần lắc đầu: “Không, thực ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Anh còn nhờ Lâm Thư Kiều đưa thư tình cho em, nhưng cô ấy nói anh không phải kiểu người em thích, và em rất ghét anh. Vậy nên, anh đành phải giữ khoảng cách với em.”

Tôi ra hiệu cho trợ lý bế Hạo Tử Trầm đi.

” Hạo Thần, tôi hoàn toàn không tin một chữ nào anh vừa nói.”

“Yêu một người không phải theo cách của anh. Anh không cần phải chơi trò tình cảm sâu nặng với em.”

Hạo Thần im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói thật:

“Sau khi bị từ chối, anh đã định tiếp tục cố gắng để được em nhìn thấy. Nhưng… Thư Kiều luôn ở bên anh.”

“Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất hiểu anh, nên… sau đó anh thực sự đã chuyển sang thích cô ấy.”

“Như vậy không tốt sao?” Toiu hỏi lại, “Bây giờ anh đã đạt được điều mình muốn, hà cớ gì lại tìm đến tôi?”

Hạo Thần chỉ cười khổ: “Nếu không tìm thấy cuốn nhật ký này, có lẽ anh đã có thể buông bỏ.”

Anh ta lấy từ túi áo khoác ra một cuốn sổ màu hồng.

“Xin lỗi, anh tìm thấy nó ở nhà em.”

“Lâm Mãn… Vậy ra hồi đó, em cũng thích anh, đúng không?”

Tôi im lặng, không nói gì.

Khi tôi quyết định cưới Hạo Thần, đúng là không chỉ để giúp công ty của gia đình có được nguồn vốn cứu trợ.

Năm đó, khi tôi rơi xuống từ sân khấu của trường, mọi người đều hoảng sợ.

Chỉ có Hạo Thần là người đầu tiên xông lên, ngăn không cho ai chạm vào vết thương của tôi, rồi gọi điện cho bệnh viện để cấp cứu.

Khi được anh ta bế lên cáng, tôi nhìn thấy nửa chiếc cổ của anh ở phía sau.

Đó là cảnh tượng an toàn duy nhất trong ký ức đẫm máu ngày hôm đó.

Tôi đã ghi lại điều đó trong nhật ký. Ai ngờ rằng nó lại có ngày được phơi bày ra ánh sáng.

Thật là mất mặt.

Hạo Thần vẫn nhìn tôi: “Sau này khi chúng ta kết hôn, anh luôn nghĩ rằng em ghét anh, chỉ vì tiền mới cưới anh, nên anh mới đối xử với em như vậy. Tất cả đều là lỗi của anh.”

“Nếu lúc đó anh không tin lời Lâm Thư Kiều, nếu chúng ta đã đến với nhau từ khi ấy, nếu anh không có thành kiến với em, thì liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không—”

” Hạo Thần,” mình ngắt lời anh ta, “những cái ‘nếu’ mà anh nói chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Người từng thích anh là Lâm Mãn năm 16 tuổi, còn người đứng trước mặt anh bây giờ là Lâm Mãn năm 26 tuổi.”

“Điều quan trọng của việc bỏ lỡ không phải là ai sai, mà là thời gian đã trôi qua rồi.”

“Bây giờ, tôi chẳng còn thích anh nữa, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào dành cho anh, anh hiểu không?”

“Đeo bám mãi không phải là phong cách của anh. Đừng để tôi, và đừng để Tử Trầm xem thường anh nữa, được không?”

Sắc mặt của Hạo Thần trở nên tái nhợt.

Anh ta khẽ nói một lời xin lỗi, rồi đứng thẳng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.

Nghe nói, cuối cùng Hạo Thần và Lâm Thư Kiều cũng không kết hôn.

Lâm Thư Kiều quay về nhà bố mẹ, nhưng vì chân bị thương, thường xuyên nổi cáu ở nhà, khiến bố mẹ cũng khổ sở không ít.

Hạo Thần vẫn thường đưa Hạo Tử Trầm đến nhà hát xem tôi biểu diễn.

Tôi đã nhờ nhân viên, đừng để họ vào hậu trường nữa.

20

Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất, thực ra lại là một người xa lạ.

Sau buổi diễn, khán giả khác đã rời đi hết, chỉ có anh ấy ôm một bó hoa đi đến, bẽn lẽn hỏi tôi:

“Cô Lâm Mãn, cô còn nhớ Tần Tiếu không?”

Tôi gật đầu.

Anh ấy thở phào, nói rằng mình là em trai của Tần Tiếu, thay cô ấy đến tặng hoa cho tôi.

Gương mặt thích cười của Tần Tiếu lại hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi vui mừng khôn xiết.

“Sao Tiếu Tiếu không tự đến? Tôi muốn dành cho cô ấy chỗ ngồi tốt nhất.”

Anh ấy lắc đầu, nói: “Xin lỗi, chị ấy định đến trực tiếp, nhưng thực sự không thể.”

Nửa tháng trước, vì thất bại trong ca phẫu thuật, Tần Tiếu đã qua đời ở nước ngoài.

Điều ước cuối cùng của cô ấy, là được nhìn thấy tôi trên sân khấu.

Trên bó hoa hồng trắng có gắn một tấm thiệp, là nét chữ nghiêng nghiêng của Tần Tiếu:

“Lâm Mãn, cuối cùng mình vẫn không thể chiến thắng chính mình. Nhưng mình tin rằng, cậu sẽ tiếp tục bước đi thay cả phần của mình.

Kiếp sau, chúng ta hãy gặp nhau sớm hơn, được không?

— Người bạn mãi mãi của cậu: Tần Tiếu ^_^”

Ánh mắt tôi dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt cười ở dòng cuối cùng.

Nét chữ dần trở nên mờ nhòe, không còn nhìn thấy gì nữa.

21

Rất lâu sau đó.

Chuyến lưu diễn toàn quốc kết thúc.

Tôi nói với Trần Tư Đình rằng tôi đã gửi hồ sơ cho một biên đạo múa mà mình thích ở nước ngoài.

Hồ sơ đã được chấp nhận, cô ấy đồng ý cho tôi gia nhập đoàn múa, nhưng phải bắt đầu lại từ vị trí của một người mới.

Trần Tư Đình không hiểu.

“Cuộc sống của cậu ở trong nước bây giờ không tốt sao?”

“Bắt đầu lại từ đầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng những gì phải đánh đổi thì quá nhiều, quá mệt mỏi.”

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy.

Đôi mắt Trần Tư Đình dần trở nên đỏ: “Cậu định đi để tránh né mình sao? Tình cảm của mình có gây khó chịu cho cậu sao?”

Tôi lắc đầu: “Tư Đình, mình chưa bao giờ nghĩ thích một người là điều đáng xấu hổ.”

“Khi mình bắt đầu cuộc hôn nhân đầu tiên, mình cũng giống như nhiều người khác, nghĩ rằng tình yêu là điều quan trọng nhất trên thế giới này.”

“Nhưng bây giờ, mình đã ly hôn một lần, cũng đã từng có một đứa con.”

“Mình vẫn nghĩ rằng, tình yêu rất quan trọng, nó kết nối mình với mọi người xung quanh.”

“Nhưng chính vì những điều cần làm đã làm xong, mình nhận ra bản thân vẫn chưa thực sự thỏa mãn.”

“Ngoài tình yêu, ngoài hôn nhân, mình còn nhiều việc khác phải làm. Tình yêu rất quan trọng, nhưng nó không thể khiến mình dừng bước.”

“Mình chỉ muốn đi trên con đường mà mình khao khát nhất.”

Trần Tư Đình hỏi: “Cậu định đi mấy năm?”

“Ít nhất là ba năm.”

Trần Tư Đình im lặng rất lâu: “Ông nội mình đang bệnh, mấy năm tới, mình không thể cùng cậu ra nước ngoài.”

“Mình tự đi là đủ rồi.”

“Chăm sóc bản thân tốt nhé.”

“Ừ.”

Trần Tư Đình tiếp tục: “Mình sẽ không đợi cậu.”

Tôi: “Ừ, không cần đợi.”

Cả hai đều không nói gì thêm.

Nước mắt đã từ từ rơi xuống khỏi khóe mắt của Trần Tư Đình. Mi mắt cậu ấy đỏ rực, không thể mở ra được nữa.

Trần Tư Đình nhắm mắt lại, cúi người ôm chặt lấy mình: “Cậu còn nhớ câu mình từng nói không?”

“Câu gì?”

“Cậu có một trăm lần cơ hội từ chối mình.”

Trần Tư Đình đứng thẳng dậy, lau khô nước mắt, lại nở nụ cười quen thuộc.

“Đi đi, Lâm Mãn.”

“Nếu đó là điều cậu muốn, thì hãy bước tiếp, đừng ngoảnh lại.”

“Vì người mà mình thích, chính là con người như cậu.”

Hết –