12

Buổi biểu diễn chỉ còn một tuần nữa là diễn ra.

Lúc diễn tập chính thức, tôi mới phát hiện Trần Tư Đình thật sự khiêm tốn quá mức.

Cái gọi là nhà hát nhỏ, thật ra lại là Nhà hát Bảo Ninh lớn nhất trong thành phố, nơi mà hầu hết các vở kịch, vở diễn nổi tiếng nhất cả nước đều được trình diễn ở đây.

Trong buổi tập, Trần Tư Đình đặc biệt mang theo một chiếc máy quay DV, ghi lại toàn bộ quá trình.

“Sau này nổi tiếng còn có thể làm phim tài liệu,” cậu ấy vừa nói vừa hướng ống kính về phía mình, “Nào, diễn viên chính của chúng ta, nói vài lời đi.”

“Hy vọng buổi diễn thành công, sự kiện đại bùng nổ.”

Trần Tư Đình lắc đầu: “Chính thức quá, nói lại câu khác đi.”

“Tư Đình,” có người gọi cậu ấy, “Tổng giám đốc Lục tìm cậu.”

Trần Tư Đình rời đi, mình mở máy quay, tua đến đoạn video ghi lại buổi diễn tập.

Tim tôi vì vận động mạnh mà vẫn còn đập thình thịch.

Vở múa dân tộc Dao mà Trần Tư Đình biên đạo có tên là “Thanh Điểu,” nhân vật chính chính là một chú chim thần sống trong rừng.

Trong ống kính, tôi mặc bộ váy lông chim màu xanh phức tạp, trang điểm mắt màu xanh nhạt, trông như một chú chim thần bí và nhẹ nhàng.

Các thành viên khác trong đoàn ríu rít bàn tán, sau buổi diễn đầu tiên sẽ cùng nhau đi đâu để liên hoan.

Trần Tư Đình từ trên lầu bước xuống, sắc mặt không được tốt lắm.

Cậu ấy hắng giọng, bình thản thông báo một việc.

Buổi diễn đầu tiên sẽ bị hoãn, địa điểm cũng sẽ được dời sang nhà hát khác.

Cả đoàn múa lập tức náo loạn: “Tại sao chứ?”

“Nhà hát đó hiệu ứng sân khấu rất kém, Tư Đình, sao cậu lại muốn làm hỏng danh tiếng của mình chứ?”

Dù mọi người nói thế nào, biểu cảm của Trần Tư Đình vẫn rất bình tĩnh.

“Nhà hát nhỏ thì đã sao? Khán giả không phải vẫn như nhau à. Chúng ta chỉ cần trình diễn thật tốt là được.”

Nói thì nói vậy, nhưng chưa đến mấy ngày sau, tôi lại nghe các thành viên trong đoàn nói rằng, nhà hát kia cũng đã từ chối buổi diễn của chúng tôi.

Người chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Từ trước đến giờ đều là người ta năn nỉ đoàn mình diễn, sao lại xảy ra chuyện này chứ?”

“Ai chọc giận người khác à?”

Cả đoàn múa rên rỉ.

Lúc tôi vào nhà vệ sinh, nghe thấy bên ngoài có người thì thầm nói chuyện.

“Hình như là nhà tài trợ, Tập đoàn Hạo thị không đồng ý với sự lựa chọn diễn viên, cảm thấy diễn viên chính của chúng ta quá vô danh, không thu hút được khán giả, vé sẽ không bán được.”

“Và ban đầu, tổng giám đốc Lục muốn mời Lâm Thư Kiều làm diễn viên chính, nói rằng cô ấy nổi tiếng hơn, nhưng Trần Tư Đình không đồng ý.”

“Thật ra… tại sao lần này Tư Đình không mời Lâm Thư Kiều nhỉ? Hay là cô Lâm Mãn này có hậu thuẫn gì?”

“Có hậu thuẫn thì đã không phải đổi người rồi. Đơn giản là vì cậu ấy thích thôi, chẳng lẽ cậu không thấy ánh mắt cậu ấy nhìn Lâm Mãn bình thường như thế nào à?”

“Thích đến mấy cũng không thể lấy tương lai của chúng ta ra đùa giỡn chứ? Đúng là nực cười.”

Tôi đứng đờ người một lúc, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, có một tin nhắn được gửi đến.

Là của Hạo Thần.

【Lâm Mãn, bây giờ có thể nói chuyện không?】

13

Tôi quay lại biệt thự Hạo gia.

Biệt thự trắng tọa lạc giữa vùng núi hồ ngoại ô, vẫn lộng lẫy như xưa.

Tài xế chở tôi đến trước cửa chính của căn biệt thự, bước vào sảnh, Hạo Thần ngồi bên cạnh chiếc bàn đá cẩm thạch, bình tĩnh nhìn tôi.

“Về rồi à.”

Mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi so với lúc tôi rời đi. Đôi dép hồng của tôi vẫn được đặt ở lối vào.

Bình hoa mạ vàng trong phòng khách vẫn cắm những bông hồng trắng tôi đã tự tay đặt vào, chỉ có điều chúng đã khô héo từ lâu.

Hạo Tử Trầm được bảo mẫu dắt đến, ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”

Đôi mắt thằng bé đỏ lên, nước mắt tuôn rơi: “Con nhớ mẹ lắm, con mơ thấy mẹ suốt, sao mẹ mãi không về thăm con?”

Tôi quay đầu lại, nhìn Hạo Thần: “Nói vào chuyện chính đi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Từ sau khi ly hôn, từng hành động của Hạo Thần đều khiến tôi thấy khó hiểu.

“Không có chuyện gì cả,” Hạo Thần nói, “Chỉ là mời em về, tiếp tục sống ở đây thôi.”

“Tiền, quần áo, trang sức, anh sẽ chu cấp cho em.”

“Em cũng muốn nhảy múa, anh sẽ tìm cho em người quản lý giỏi hơn, sân khấu lớn hơn, đồng nghiệp chất lượng hơn.”

“Chỉ cần ở bên anh, em sẽ không bao giờ bị bất kỳ nhà hát nào từ chối.”

Hạo Thần nâng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm.

“Em suy nghĩ kỹ đi, những thứ này, Trần Tư Đình có thể cho em không?”

“Vậy à?” Tôi phản hỏi, “Vậy cái giá phải trả là gì?”

“Không có cái giá nào cả,” Hạo Thần dường như thấy rất buồn cười, “Chỉ cần mọi thứ vẫn như cũ thôi.”

“Hạo Tử Trầm cần một người mẹ, anh cũng cần… một người vợ.”

Tôi nhìn anh ta một lúc: “Sao vậy, Lâm Thư Kiều lại từ chối lời cầu hôn của anh à?”

Khi xưa, Hạo Thần chọn tôi vì Lâm Thư Kiều từ chối kết hôn với anh.

Biểu cảm của Hạo Thần có chút bối rối, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Liên quan gì đến cô ấy?”

“Tùy anh nghĩ thế nào. Nếu anh đến đây chỉ để nói về chuyện này, thì bây giờ tôi có thể trả lời anh rồi, những thứ anh nói, tôu không cần.”

“Đáng không?” Hạo Thần cười giận dữ, “Chỉ vì một người đàn ông mà từ bỏ cuộc sống hiện tại anh cho em sao?”

” Hạo Thần , tôi đã nói rồi, không phải vì anh ấy, chỉ là anh không tin thôi.”

“Còn về việc đáng hay không,” tôi cười nhạt, “không phải vấn đề ở chỗ đáng hay không, mà là tôi muốn.”

“Được, em cao thượng.” Hạo Thần lạnh lùng nói, “Thế còn những thành viên trong đoàn múa của em thì sao? Họ có thể chịu được việc mất đi cơ hội diễn xuất hết lần này đến lần khác à? Còn Trần Tư Đình, ngay cả bản thân cậu ta cũng khó bảo vệ, cậu ta có thể cho em cái gì?”

“Anh đang lấy họ ra để đe dọa tôi.” Tôi nói.

“Anh chỉ đang phân tích lợi và hại với em.”

“Khi anh lấy em, cũng đã cân nhắc lợi và hại rồi à?” Tôi bật cười, “Vì tôi là chị gái của Lâm Thư Kiều, cho dù cô ấy từ chối anh, anh vẫn có thể ở bên cô ấy theo cách này, đúng không?”

” Hạo Thần, nếu đây là điều anh gọi là cân nhắc lợi hại, thì nó chỉ khiến tôi thấy ghê tởm.”

Hạo Thần sững sờ, tách cà phê rơi xuống đất, vỡ vụn với âm thanh trong trẻo.

Quản gia thấy bầu không khí không ổn, đã sớm đưa Hạo Tử Trầm đi xuống dưới.

Hạo Thần đứng dậy, từng bước tiến lại gần tôi: “Em nhất định phải nói chuyện châm chọc, đầy gai góc với anh như vậy sao?”

“Vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.”

Hạo Thần siết chặt tay tôi.

Anh ta có vẻ tức giận không nhẹ, mắt đỏ ngầu: “Lâm Mãn, rốt cuộc… em không hài lòng về anh ở điểm nào?”

“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”

Tôi im lặng.

Hạo Thần dường như cũng hơi bực bội, anh ta thở dài, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng và thấp đi: “Lâm Mãn… sau này em muốn nói gì thì cứ nói, được không”

Anh ta im lặng một lúc, rồi thốt ra một câu: “Anh có thể thay đổi.”

“Không cần thiết,” tôi nói, “Chúng ta đã ly hôn rồi, những điều anh nói không còn ý nghĩa nữa.”

Hạo Thần cúi xuống nhìn tôi, cầm điện thoại lên và gọi đi một cuộc:

“Alo, Lục Dĩ Phùng, là tôi đây. Tôi nghĩ Trần Tư Đình không phù hợp với vị trí diễn viên chính của đoàn múa của các cậu—”

Tôi giật lấy điện thoại, lập tức ngắt cuộc gọi.

“Đây là chuyện giữa chúng ta,” tôi nói, cả người cũng phập phồng vì tức giận, “Anh không cần kéo những người vô tội khác vào.”

Hạo Thần nhìn tôi, ánh mắt u tối, đưa tay ra.

“Vậy thì quay về bên anh đi, Lâm Mãn.”

“Anh không phải người tốt, nhưng anh có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của em.”