Sau đó cả đoạn đường không ai nói gì, chỉ có Hứa Tiểu Muội vui vẻ hát:

“Ah, người đàn ông cưỡi ngựa mạnh mẽ~”

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tràn đầy sức sống của cô, trong lòng cảm thấy ghen tị. Cha mẹ nhà họ Hứa chắc hẳn là người tốt, Hứa Minh Trạch dĩ nhiên cũng là một người anh tốt, gia đình họ quả thật rất hạnh phúc.

Đến dưới nhà, Hứa Tiểu Muội đột nhiên sợ hãi, trốn sau lưng tôi không dám ra, Hứa Minh Trạch nhìn có vẻ giận đến không nói nên lời.

Không còn cách nào khác, không thể đứng mãi ở đây phơi nắng được, tôi đành ra mặt làm trung gian, mời họ lên nhà.

Hứa Minh Trạch ngẩng đầu nhìn một lúc, không biết thấy gì, đột nhiên bước tới nắm vai tôi:

“Vi Vi, anh có chuyện muốn nói với em, đi cùng anh một chút được không?”

Giọng anh khẩn cầu, khiến tôi mềm lòng đồng ý.

Cách đó mười mét, tôi vẫn có thể thấy Hứa Tiểu Muội đứng đó làm mặt quỷ với Hứa Minh Trạch, ý là khích anh tiến lên.

Tôi phì cười.

“Có một em gái như vậy, chắc hẳn rất đau đầu.”

Không khí quá ngượng ngùng, tôi cười như thế này thật không hợp, vội vàng tìm lời giải thích.

Hứa Minh Trạch quay đầu lườm Hứa Tiểu Muội, cô nhóc liền trốn sau xe.

Một lúc sau, anh như quyết định chuyện lớn, giải thích một cách bình tĩnh:

“Vi Vi, em có thể quên những gì nghe thấy hôm nay không? Đào Đào là vì muốn tốt cho anh nên mới nói năng không suy nghĩ như vậy. Thích em là chuyện của anh, không liên quan gì đến em, em không cần để ý đến anh, càng không cần phải cảm thấy có lỗi, em thậm chí có thể ghét anh, tránh xa anh…”

Trời biết, đứng trước người mình thích, anh đã tốn bao nhiêu sức lực để nói ra những lời này.

“Sao em lại phải ghét anh?”

Tôi không hiểu, chớp chớp mắt:

“Hứa tiên sinh, anh là người rất tốt.”

Mắt anh lập tức sáng lên.

“Nhưng không nên lãng phí thời gian vào em. Anh cũng thấy rồi đấy, em thế này, làm sao có thể đồng ý với anh? Chấp nhận tình cảm của anh mới là không công bằng với anh, không ai muốn nhận lấy đống rác này cả, vì vậy…”

Mỗi lời tôi nói ra thì ánh mắt anh lại càng tối lại, môi mím chặt, nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.

“Hy vọng Hứa tiên sinh có thể tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình, không nên lãng phí tình cảm vào một người không đáng như em.”

Tình cảm hai mươi năm không thể nói quên là quên được, nhưng tôi đã quyết định phải nhổ tận gốc cái gai này. Cho dù quá trình này có đau đớn đến mấy, thì tôi cũng không nên lợi dụng Hứa tiên sinh, không nên lợi dụng lòng tốt của anh để anh phải chịu đựng những khó khăn không đáng có này.

Anh là người tốt, chuyện tình cảm nên suôn sẻ, hạnh phúc.

Không nên dính vào một người tệ hại như tôi.

Ở nhà, bố và dì Lục gặp tôi vui mừng nhưng cũng lo lắng, hai người đứng từ xa, một bên trái một bên phải, cảm ơn anh em nhà họ Hứa.

Tôi bước tới nắm tay dì Lục, đặt vào tay bố tôi, nói với họ rằng, tôi chưa từng trách ai, hy vọng họ luôn hạnh phúc.

Rồi tôi đề nghị muốn dọn ra ngoài ở.

Hai người sợ hãi, nghĩ rằng tôi vẫn còn giận họ, dù sao tôi cũng phát bệnh khi họ thông báo kết hôn.

Bộ dạng điên cuồng của tôi lúc đó khiến mọi người sợ hãi, họ không đồng ý để tôi dọn ra ngoài ở.

Tôi đành dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, khi họ sắp đồng ý, Lục Xuyên Tịch bỗng nhiên ở đâu xông vào.

“Con không đồng ý!”

“Bác Lăng, mẹ, Vi Vi thế này, sao có thể để cô ấy ra ngoài ở một mình, dù ở ký túc xá cũng không an tâm.”

Lục Xuyên Tịch râu ria xồm xoàm, mắt thâm như gấu trúc, rõ ràng là không ngủ được.

“Tiểu Vi, Tiểu Tịch đã tìm con cả đêm. Nếu không có Hứa tiên sinh gọi điện, thằng bé vẫn còn tiếp tục tìm đấy. Bố cũng thấy thằng bé nói đúng, con thế này ra ngoài ở, chúng ta sao yên tâm được.”

Lục Xuyên Tịch vừa đến, tình hình lập tức xoay chuyển.

Thấy không thể đấu tranh, cảm giác tự ghét bản thân lại trào dâng, nhấn chìm tôi trong cơn lũ tuyệt vọng.

Tôi đột ngột quỳ xuống, khóc lóc, đập đầu:

“Bố, con xin bố, xin bố cho con ra ngoài ở, con thực sự xin lỗi, ở đây con sẽ chết.”

Mọi người lập tức hoảng loạn, không ai ngờ tôi lại phát điên như thế.

Lục Xuyên Tịch muốn bế tôi lên, tôi hét to và lùi lại, nhưng sau lưng là ghế sofa, không còn chỗ lùi.

Khi anh ta sắp chạm vào người tôi thì hai anh em nhà họ Hứa xuất hiện như vị cứu tinh, một người đẩy Lục Xuyên Tịch ra, một người ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng trấn an và nhẹ nhàng an ủi tôi.

“Vi Vi, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ giúp em, em nhất định có thể rời khỏi đây.”

“Xin anh, anh Hứa, xin anh đưa em đi, đưa em đi đi.”

Tôi nằm trong vòng tay Hứa Minh Trạch, khẩn cầu tha thiết, hai cánh tay quấn quanh cổ anh ấy, không muốn buông ra, cơ thể dính chặt vào anh ấy.

Lúc này, tôi thừa nhận tôi đã hèn hạ, để thoát khỏi nơi này, tôi đã lợi dụng tình cảm của anh Hứa đối với tôi.

“Anh đồng ý với em, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây.”

Anh ấy muốn nói chuyện với bố tôi, Lục Xuyên Tịch bảo anh ấy buông tôi ra.

Anh ấy định giao tôi cho em gái chăm sóc nhưng tôi lại ôm chặt eo anh không muốn rời, bây giờ ngoài việc tin tưởng Hứa Minh Trạch có thể đưa tôi đi, tôi không thể tin bất kỳ một ai khác.

Đặc biệt là khi Lục Xuyên Tịch đang đứng nhìn chằm chằm.

Hứa Minh Trạch thở dài nhẹ nhõm, bế tôi lên ngang hông, đi theo bố tôi vào phòng làm việc.

Ngồi xuống, anh ấy đi thẳng vào vấn đề, lễ phép mà kiên định nói với bố tôi, chúng tôi đã ở bên nhau, mong bố tôi yên tâm giao tôi cho anh ấy.

Tôi ngồi trên đùi Hứa Minh Trạch, giấu cả người vào lòng anh.

Cảnh này thực sự rất buồn cười.

Một người đàn ông ôm một người phụ nữ, nói với bố cô ấy, anh ấy đang theo đuổi cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.

May mà bố tôi và Hứa Minh Trạch đã quen biết nhau nhiều năm, vì thế mới không trực tiếp đuổi người đi.

Giọng anh ấy trầm thấp mạnh mẽ, đối diện với sự khó xử của bố tôi, không kiêu ngạo không tự ti, lời nói chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

Hóa ra, bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch tự mình đến nhờ. Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao một người ở trên đỉnh trong ngành y như vậy lại đồng ý tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ bé như tôi, hơn nữa chi phí chữa trị cũng không cao.

Hứa Minh Trạch thực sự là một người rất tốt. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, tôi không xứng có được.

Từ khi tôi gặp nạn, bố tôi luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi. Giờ có một người đáng tin cậy, gia thế lẫn dung mạo đều tuyệt vời như vậy. Anh lại là một tinh anh trong xã hội, chân thành theo đuổi tôi, sao bố tôi có thể không động lòng chứ?

Thậm chí người này còn hứa rằng, nếu sau này kết hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ chuyển sang tên tôi.

Để bố tôi yên tâm, anh ấy còn hứa mỗi ngày sẽ đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa.

Hứa Minh Trạch đã đưa tôi đi, bế tôi rời khỏi trước mặt Lục Xuyên Tịch. Nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của anh ta, tôi cảm nhận được một chút cảm giác sung sướng của sự trả thù.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn, đến giờ phút này, anh ta vẫn câm như hến, không chịu thổ lộ nửa lời với bố tôi và dì Lục, ẩn mình trong vỏ bọc của “anh trai”, bất động trước mưa gió.

Em gái Hứa Minh Trạch tình nguyện làm tài xế, để ghế sau cho tôi và anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, em gái Hứa đã về trường, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chớp nháy.

“Vi Vi, em thấy đỡ hơn chưa?”

Hứa Minh Trạch đóng máy tính lại, bật đèn đầu giường, lại sờ trán tôi.

“Em…”

“Chiều nay em bị sốt, bây giờ xem ra đã đỡ nhiều rồi, dậy ăn chút gì đi, anh hâm nóng lại cho em.”

“Anh Hứa, em…”

Thấy anh định bước ra khỏi phòng khách, tôi phải lên tiếng gọi anh lại.

“Anh Hứa, đợi em tìm được nhà, em sẽ lập tức chuyển đi. Cảm ơn anh đã cho em ở nhờ trong thời gian này.”

“Vi Vi, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

Anh ấy nhìn tôi một cách bình thản, ánh mắt sáng như trăng, như đang chờ tôi nói ra điều gì đó.

“Anh Hứa, em, xin lỗi, em…”

Nói đến đây, tôi đột nhiên bật khóc, không thể nói thêm câu nào.

Hứa Minh Trạch đột nhiên cười, anh ấy bước tới ôm tôi, thấp giọng nói:

“Vi Vi, em không cần cảm thấy áy náy, giúp em là hoàn toàn do anh tình nguyện.”

“Nếu em nghĩ em đã lợi dụng anh để đạt được mục đích, thì anh cũng không phải không lợi dụng gì.”

“Anh đã lợi dụng tình yêu của bố em, lợi dụng sự gấp gáp của em để thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Trước mặt em và bố em, anh đã bày tỏ tình cảm, vừa để bố em chấp nhận, vừa để em hoàn toàn hiểu rõ lòng anh.”

“Vì vậy, Vi Vi, so với em, anh cũng không cao thượng hơn đâu.”

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Có lẽ, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”

“Nếu vậy, Vi Vi, hãy cứ tiếp tục lợi dụng anh, lợi dụng anh để bước ra khỏi trầm cảm, thoát khỏi Lục Xuyên Tịch, thậm chí báo thù anh ta cũng được. Hãy để anh cảm thấy em cần anh, phụ thuộc vào anh, nếu cuối cùng em quen với điều đó, thì với anh mà nói, đó chính là may mắn lớn nhất.”

“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa anh Hứa cũng khóc theo đấy, dậy ăn cơm đi.”

Cánh cửa khép lại, tôi trốn trong chăn khóc không thành tiếng.

Tại sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh thế này chứ?

Dù tôi muốn chuyển ra ngoài ở, hay ở ký túc xá, Hứa Minh Trạch đều khéo léo từ chối.

“Vi Vi, anh đã hứa với bác trai bác gái sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở đây, anh biết giải thích thế nào với họ chứ?”

“Vi Vi, anh phải đi làm ban ngày, cuối tuần còn phải đi học. Mỗi ngày còn phải đưa em về nhà ăn cơm, em coi như thương xót anh Hứa, đừng để anh chạy đi chạy lại nữa mà.”

“Vi Vi, Đào Đào muốn dọn đến ở với em.”

……

Ban đầu chỉ có hai người khác giới sống chung, dù có chút bất tiện nhưng cũng không gây ra khó xử. Hứa Minh Trạch luôn rất quan tâm đến cảm giác của tôi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi hiểu lầm.

Khi em gái anh ấy đến, mỗi ngày tôi đều đỏ mặt vài ba lần, cô bé hiểu rõ tính cách của tôi, mỗi lần đều làm tôi vui vẻ.

Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt được liệu lý do của Hứa Minh Trạch đã đủ thuyết phục, hay chính bản thân tôi cũng không muốn rời đi.

Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tránh mưa, tránh gió của tôi mỗi khi muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.

Được sưởi ấm, được vui vẻ, dường như dù thế giới ngoài kia có đảo lộn ra sao đi chăng nữa, thì nơi này luôn có một ngọn đèn chờ tôi trở về.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.

Một tối nọ sau khi ăn cơm xong, Hứa Minh Trạch đang rửa bát trong bếp, điện thoại của anh ấy trên ghế sofa lại liên tục rung, Đào Đào đi tắm, tôi thuận tay muốn cầm lên đưa cho anh ấy.

Điện thoại vừa cầm lên liền không rung nữa, trên màn hình khóa hiện lên thông báo tin nhắn khiến tôi ngẩn người.

Hình đại diện này?

Là tôi chụp để gửi cho ai đó, anh ấy thấy đẹp, liền để làm hình đại diện.

Tôi do dự lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho “người anh tốt bụng” trong danh sách:

“Anh có ở đó không?”

Điện thoại trên sofa ngay lập tức hiện lên một tin nhắn: “Anh có ở đó không?”

Còn có một tài khoản khác với ảnh đại diện giống tôi, nhưng tên là Mèo.

Tôi không tin, nên nhắn thêm vài tin nữa hỏi tình hình gần đây của anh ấy.

Chiếc điện thoại đó ngay lập tức “sao chép” lại.

Tôi như không tin vào mắt mình, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, lén lút quay về phòng, nhiều lần suýt không cầm nổi điện thoại, tay run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số liên lạc của anh ấy.

Đến ngày khai giảng, tôi mới biết rằng anh ấy có hai số điện thoại, một cho công việc và một cho cá nhân, nhưng tài khoản WeChat của anh ấy cũng có hai loại, ai mà ngờ tôi lại kết bạn với cả hai.

Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại tương ứng với hai tài khoản WeChat.

Thảo nào, người tốt bụng này từ khi học cao học đã dần dần không thể liên lạc được.

Thảo nào Hứa Minh Trạch lại hiểu rõ sở thích, bệnh tình, tính cách của tôi ngay từ đầu.

Lúc này, dù tôi là người bị “tính kế”, nhưng không cảm thấy giận dữ vì bị “lừa dối”, chỉ có sự đau lòng dành cho anh ấy.

Tôi không phải là một con người sắt đá. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc mà nói, anh ấy đã làm quá nhiều rồi, đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện như vậy, liệu có đáng không?

Tôi chưa từng cho anh ấy bất kỳ sự đáp lại nào!

Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách, sau vài giây khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.

“Xin lỗi, dạo này bận học nhiều quá, không để ý đến WeChat, nhưng qua giọng điệu nhắn tin của bạn, có vẻ bạn đã hồi phục khá tốt, chúc mừng nhé!”

Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa, hai người lại giả vờ như không biết đến sự tồn tại của nhau, nói chuyện với nhau qua tin nhắn một cách thân quen mà xa cách, đã nhắn qua nhắn lại hàng chục tin.

Tôi nói gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, anh ấy đề nghị tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.

Tôi nói được.

Bên kia không gửi tin nhắn nữa.

Một lát sau, có người gõ cửa, Hứa Minh Trạch bưng một cốc sữa nóng đứng trước cửa:

“Vi Vi, Đào Đào nói dạo này con bé mất ngủ, anh làm thêm sữa nóng, em cũng uống một cốc đi, tối sẽ ngủ ngon hơn.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi nhận lấy cốc sữa, chụp ảnh gửi tin nhắn và viết:

“Wow, hạnh phúc quá, vừa mới được người ta mang cho cốc sữa nóng nè.”

Hứa Minh Trạch bình thản liếc nhìn điện thoại của anh ấy, ngẩng đầu mỉm cười với tôi:

“Vi Vi, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”

“Anh cũng vậy.”

Tôi từ từ đóng cửa lại, lén nhìn qua khe cửa thì thấy anh ấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin.

Điện thoại tôi rung hai cái:

“Người đó có lẽ rất quan tâm đến bạn.”

Tôi đáp:

“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nói thật, anh ấy đã giúp tôi chữa trị trầm cảm, anh ấy còn nói ảnh thích tôi.”

Rồi tôi thử hỏi anh ấy:

“Anh nói tôi có nên ở bên anh ấy không?”

Bên kia qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống thì điện thoại nhảy ra một tin nhắn.