15

Nhờ hành động của Lăng Nghị, tôi rất ít khi gặp lại Cố Dịch Niên.

Tôi công nhận năng lực làm việc của anh ta và tăng thêm 2% vào tiền thưởng cuối năm cho anh.

Lăng Nghị vẫn không có biểu cảm gì, đặt một cốc nước đường đỏ và một miếng dán giữ ấm lên bàn làm việc của tôi.

Tôi vỗ trán, không ngờ rằng những ngày qua tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy hoá ra là đến kỳ kinh nguyệt.

Tôi nằm dài trên sofa, Lăng Nghị đã dọn sẵn hộp cơm trước mặt tôi.

“Sao không phải là món của quán tôi hay ăn?”

Lăng Nghị lấy đũa và thìa từ túi đựng đưa cho tôi, từ tốn nói:

“Đây là canh gà tôi tự nấu, mấy ngày này đừng ăn đồ ngoài nữa.”

Tôi bĩu môi, nhưng không thể từ chối món canh tự tay anh nấu.

Nhưng tôi đang giảm cân!

Trong lúc tôi đang phân vân, Lăng Nghị đã múc một bát canh đưa cho tôi, nhẹ nhàng nói:

“Tôi đã vớt hết mỡ ra rồi, sẽ không béo đâu.”

Tôi không khỏi cảm thán:

“Sau này ai làm vợ cậu chắc phải bắn pháo ăn mừng ba ngày ba đêm mất.”

Lăng Nghị cúi mắt nhìn tôi uống canh, ánh mắt anh thoáng qua một cảm xúc mà tôi không hiểu.

Anh mở miệng định nói gì đó nhưng bị hai giọng nói trẻ con ngắt lời.

“Mẹ đỡ đầu! Mẹ đỡ đầu!”

“Nhiên Nhiên! Em và con trai nuôi đến thăm chị đây!”

Đậu Đậu và Lý Mạch lao đến, nhưng bị Lăng Nghị chặn lại, đỡ lấy một cách vững vàng.

“Mẹ đỡ đầu, đi chơi công viên với con được không?”

Đậu Đậu ôm lấy chân tôi.

Tôi ôm cái bụng đang đau âm ỉ, cố gắng cười gượng.

“Hôm khác được không? Hôm nay mẹ đỡ đầu không khỏe.”

Đậu Đậu thấy vậy, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, rồi vui vẻ reo lên:

“Con có em gái rồi, đúng không?”

Cái mặt bầu bĩnh của cậu nhóc cọ vào bụng tôi:

“Mẹ đỡ đầu, cuối cùng mẹ đã đồng ý sinh em gái cho ba nuôi của con rồi!”

Tôi?

Tôi lườm một cái vào Lý Mạch đang co ro ở một góc, giả vờ như không có chuyện gì.

Lăng Nghị đứng dậy, nhấc cổ áo của Đậu Đậu lên và mang cậu bé ra ngoài.

“Chú Lăng đã chuẩn bị cho con vài cuốn bài tập hè.”

Khi anh quay lại, tôi vừa mới mắng xong Lý Mạch vì đã dẫn Đậu Đậu đi quậy phá.

Lăng Nghị thấy Lý Mạch định uống canh gà, liền nhanh chóng bước tới cướp lấy bát canh.

“Trợ lý Lăng, ý anh là gì?”

Lý Mạch nhíu mày không hài lòng, Lăng Nghị mặt lạnh tanh, khẽ nhếch môi:

“Uống canh này vào sẽ bị ẻo lả.”

“Chết tiệt!!”

16

Lần gặp lại Cố Dịch Niên là trong phòng họp của công ty tôi, với tư cách là khách hàng.

Tôi không bao giờ nhận sự bố thí. Nhưng những gì đã được trả công xứng đáng, tôi sẽ không từ chối.

Cố Dịch Niên đã thay đổi hoàn toàn, khi bàn công việc thì rất chuyên nghiệp, không thể bắt lỗi được.

Ngược lại, Lý Mạch ngày càng trở nên phiền phức, suốt ngày lảng vảng trong văn phòng của tôi.

Tôi đi đâu, anh ta theo đến đó.

Nhưng tôi cũng không thể làm gì được, vì anh ta có chút họ hàng xa với đối tác của tôi.

Lý Mạch là con lai Trung – Anh, và là con út trong gia đình, được cưng chiều hết mực, đúng chuẩn một cậu ấm nhỏ.

Không biết bao nhiêu lần, anh ta cắt ngang cuộc họp dự án giữa tôi và Cố Dịch Niên, khiến tôi phát cáu.

Lý Mạch ngẩn ra một lúc, đôi mắt to kiểu Tây u của anh ta đầy vẻ tủi thân.

“Sẽ không có lần sau.”

Từ đó, Lý Mạch im hơi lặng tiếng một thời gian.

Anh ta không mặc áo da nữa mà chuyển sang mặc vest. Mái tóc dài đến tai được vuốt keo gọn gàng, trông có vẻ trưởng thành hơn.

Cậu nhóc này mà ăn mặc chỉnh tề cũng ra dáng đấy chứ!

Lý Mạch đặt hợp đồng lên bàn, phản bác:

“Tôi không phải cậu nhóc! Tôi đã lớn rồi!”

Không biết bị kích động gì mà anh ta chạy về nhà tiếp quản một công ty, rồi quay lại đòi hợp tác với tôi.

Khi nói về công việc, anh ta vừa buồn ngủ vừa đói, đầu gật gù như muốn ngủ. Nhưng hễ có liên quan đến Cố Dịch Niên là anh ta lập tức cảnh giác, như một chú chó bảo vệ phần thức ăn của mình, nheo mắt lại, không giấu nổi ác ý.

Dù trong lòng tôi có chút lo lắng, nhưng vẫn cho rằng anh ta chỉ đang giở trò cậu ấm.

Cho đến khi buổi tiệc mừng khi dự án hoàn tất thành công diễn ra…

Cố Dịch Niên nâng ly rượu chạm nhẹ với tôi, ánh mắt sâu thẳm.

“Hướng Nhiên, chúng ta vẫn hợp nhau như xưa. Dùng từ ‘trời sinh một cặp’ để miêu tả chúng ta cũng không quá.”

Anh ta chưa nói hết câu, đột nhiên đèn mờ dần, tiếng nhạc phối nhẹ nhàng lãng mạn vang lên.

Khi đèn sáng lại, Lý Mạch ôm một bó hoa hồng Ecuador tiến về phía tôi. Anh ta quỳ một chân trước mặt tôi, đưa một chiếc nhẫn kim cương ra trước.

“Nhiên Nhiên, cưới anh nhé?”

Tôi vội vàng kéo anh ta đứng dậy, hạ giọng xuống:

“Anh điên rồi! Tôi hơn anh đến mười một tuổi!”

Lý Mạch nắm chặt tay tôi, giọng nói đầy uất ức:

“Có phải em chê anh nhỏ tuổi không? Anh đã lớn rồi! Anh cũng có thể trưởng thành và chín chắn.”

Tôi thở dài, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.

“Anh không cần phải thay đổi vì ai cả. Tôi chỉ coi anh như một cậu em trai hay quậy phầm thôi.”

Ánh mắt Lý Mạch thoáng chùng xuống, nhưng rồi lại bừng lên hy vọng.

“Vậy thì em thử coi anh là người yêu đi.”

Khi tôi đang không biết phải trả lời sao để anh từ bỏ, thì Lăng Nghị ở một bên đã cởi áo khoác phủ lên vai tôi, rồi dẫn tôi xuống khỏi sân khấu.

Khi trở về biệt thự, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Nghị mang đến cho tôi một bát trà an thần, rồi đứng sau lưng, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa bóp thái dương tôi.

“Cảm ơn.”

“Đó là công việc của tôi.”

Đối tác của tôi gọi điện đến. Tôi mím môi, nhấn nút nghe.

“Cô giỏi lắm! Đừng trêu tôi nữa, tôi sắp phát điên rồi. Lý Mạch, con lai Trung – Anh, cao 1m87, gia sản hàng tỷ, sao lại không xứng với cô hả?”

“Tôi hơn cậu ta mười một tuổi! Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc thôi!”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói không kìm nén được của Lý Mạch:

“Anh không còn nhỏ nữa! Nhiên Nhiên, anh thật sự rất thích em, rất rất thích em!”

Lý Mạch còn định nói gì đó, nhưng bị mẹ của Đậu Đậu cắt ngang:

“Cậu ấy đã mười chín tuổi rồi, ở đây khác với trong nước, có thể đăng ký kết hôn được rồi. Nếu cô lo lắng về gia đình cậu ấy thì không cần lo, gia đình cậu ấy rất thoáng, mọi thứ đều theo ý thích của Lý Mạch.

Ngay cả khi cô có làm người phụ bạc đi nữa, gia đình cậu ấy vẫn đủ khả năng để lo cho cậu ấy. Đây không phải là cậu ấy ép tôi nói những lời này, tôi nói toàn là sự thật.”

17

Ba mươi tuổi, chính là độ tuổi để bứt phá!

Tôi thẳng thừng từ chối Lý Mạch.

Anh ta vẫn không từ bỏ, lấy danh nghĩa công việc để ở lì trong công ty tôi, âm thầm cạnh tranh với Cố Dịch Niên.

Tôi chỉ còn cách tránh mặt cả hai, để Lăng Nghị đối phó với họ.

Lăng Nghị luôn sắp xếp mọi việc ổn thỏa, tôi đã có một khoảng thời gian thoải mái.

Chỉ là những ngày yên bình như thế chẳng kéo dài được bao lâu.

Hôm đó, Cố Dịch Niên uống vài ly rượu, rồi đến trước cửa nhà tôi làm loạn.

“Hướng Nhiên! Rốt cuộc em phải thế nào mới chịu tha thứ cho anh! Anh sẵn sàng dâng hiến tất cả cho em, mọi thứ đều cho em, quay về với anh được không?”

Cùng gây rối với anh ta còn có Lý Mạch.

“Đồ dơ của anh ta vứt vào thùng rác cũng không ai thèm! Nhiên Nhiên, đừng lấy của anh ta, lấy của anh, của anh rất sạch sẽ.”

Tôi bóp trán, gỡ chiếc mặt nạ vừa mới đắp.

Kiềm chế cơn giận muốn cho mỗi người một cái tát, tôi gọi điện cho nhà họ Lý, yêu cầu họ đến đón Lý Mạch đã say rượu về.

Cuộc cãi vã ngoài cửa vẫn chưa dứt.

Cố Dịch Niên thực ra không xem Lý Mạch là đối thủ, nhưng lại cảnh giác với Lăng Nghị hơn.

Anh ta nghĩ rằng Hướng Nhiên không thích những cậu nhóc ồn ào như Lý Mạch.

Dù là tính cách hay năng lực, anh ta đều chín chắn hơn so với cậu ấm như Lý Mạch.

Cố Dịch Niên cười khẩy, Lý Mạch bị lời khiêu khích từ tình địch làm cho tức giận:

“Vừa già vừa hỏng, mà anh còn đắc ý!”

Bị đụng trúng nỗi đau, lửa giận của Cố Dịch Niên bùng lên theo hơi men.

“Tôi và Hướng Nhiên đã yêu nhau suốt mười năm, còn có một đứa con.”

Nói xong, Cố Dịch Niên sững lại.

Có vẻ như lợi thế của anh ta chỉ còn chút xíu, giờ thì có xu hướng buông xuôi mọi thứ.

“Vậy mà anh vẫn không giữ được trái tim cô ấy, đủ để thấy anh tệ đến mức nào!”

Lý Mạch không ngần ngại đáp trả, vừa đẩy người ra ngoài, cho đến khi người mất hồn Cố Dịch Niên ngã ngồi xuống đất.

Khi tôi mở cửa, người nhà họ Lý vừa kịp đến và đón cậu chủ nhỏ của họ đi.

Tôi chưa từng thấy Cố Dịch Niên với biểu cảm thê lương như vậy, anh ta ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng.

“Hướng Nhiên, em có biết không? Trong ba năm tìm kiếm em, anh thường xuyên mơ thấy đứa trẻ khóc lóc rất thảm thiết, nó vẫy tay hỏi anh tại sao lại bỏ rơi nó. Trái tim anh đau đớn như bị khoét rỗng. Anh xin lỗi, Hướng Nhiên, anh thật sự xin lỗi hai mẹ con…”

Cố Dịch Niên dùng một tay che mắt để giữ chút tôn nghiêm còn sót lại, nhưng nước mắt vẫn tràn qua kẽ tay.

Tôi thở dài:

“Anh về đi, đừng tìm em nữa, chúng ta không thể quay lại được nữa đâu.”

Nhớ lại dáng vẻ đầy kiêu ngạo của anh ta ngày trước, giờ đây sau ba năm bị giày vò tinh thần, ở độ tuổi mới hơn ba mươi, vậy mà mái tóc đen nhánh của anh ta đã điểm vài sợi bạc.

Trong lòng tôi càng thêm nặng trĩu, mối duyên nghiệt này đến đây nên cắt đứt hoàn toàn.

Cố Dịch Niên quỳ xuống, nắm lấy vạt áo của tôi.

“Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa. Cả đời này anh đã gục ngã vì em rồi, xin em hãy thương xót anh. Tha thứ cho anh, được không?”

Tôi không quay đầu lại.

Im lặng chính là câu trả lời của tôi.

Ngã một lần ở cùng một chỗ là đủ rồi.

Chuyện đã qua không thể sửa, nhưng tương lai còn có thể cứu vãn.

18

Dưới ánh đèn đường, Cố Dịch Niên không còn kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, nắm chặt áo ngực, co ro trong góc, phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu dần dần rời xa.

Hướng Nhiên quay lưng lại với anh ta, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

Ngày trước, anh ta nghĩ rằng sinh ly tử biệt là điều đau khổ nhất. Nhưng thực ra, cuộc gặp gỡ mà anh ta có thể chạm vào nhưng mãi mãi xa vời, mới là điều đau đớn nhất.

Người rời xa, từng là viên ngọc quý mà anh ta tìm thấy từ thuở trẻ. Nhưng giờ đây, viên ngọc ấy không còn thuộc về anh ta nữa, và cũng đã hoàn toàn từ bỏ anh.

Ở góc khuất không có sự che chở của anh, viên ngọc ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Anh ta buộc phải thừa nhận, không có anh, Hướng Nhiên vẫn sống rất tốt, và anh ta chưa bao giờ là người duy nhất.

Trong mối tình này, chỉ có anh ta đứng yên tại chỗ.

Mãi mãi bị bỏ lại ở nơi đó…

(Kết thúc toàn bộ câu chuyện)