13

Ba năm sau.

Tôi đang nghỉ dưỡng trên một hòn đảo ở Nam bán cầu, bé con bên cạnh vẫy tay nhỏ xíu:

“Mua kem cho con đi, con xin đấy.”

Người đàn ông trẻ tuổi đang bôi kem chống nắng cho tôi khẽ cười.

“Gọi một tiếng ba, ba sẽ mua cho con.”

“Ba ơi ba ơi ba ơi!”

“Anh đừng chiều con quá, rồi sâu răng lại làm ầm lên cho mà xem.”

Chưa kịp nói hết, hai bố con đã hí hửng chạy đi mất.

Tôi lắc đầu, đeo kính râm và tiếp tục tắm nắng.

Bất ngờ, da lưng của tôi căng lại, lực mát xa trên tay người đột nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Tôi nhăn mặt khó chịu:

“A~ Nhẹ thôi!”

Hơi thở của người phía sau dường như trở nên nặng nề hơn, nhưng tôi không để ý.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay ấm áp của người đó ấn mạnh vào điểm lõm dưới lưng tôi ba phân.

Tôi không kiềm chế được mà thốt lên thành tiếng.

May mắn là không có nhiều người xung quanh, nên không đến mức xấu hổ.

Tôi tức giận quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt đầy giận dữ của Cố Dịch Niên.

Anh ta trông gầy gò, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, dường như đã rất lâu rồi không có giấc ngủ tử tế.

“Em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không?”

Cố Dịch Niên nghẹn ngào:

“Anh đã nghĩ rằng em thực sự…”

“Sao? Em còn sống, anh không vui à?”

Tôi bình tĩnh lại, đáp lời.

Cố Dịch Niên đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đầy uất ức và run rẩy không thể kìm nén:

“Anh nghĩ nếu không tìm thấy em ở nhân gian, thì sẽ xuống địa ngục tìm. Nếu không có ai đó nói rằng đã thấy em ở đây, thì em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

“Rồi sao? Anh nghĩ mình là báu vật à?”

Tôi không chút biểu cảm đứng dậy rời đi, nhưng bị Cố Dịch Niên nắm chặt cổ tay, kéo mạnh vào lòng anh.

“Anh đã tìm em suốt ba năm! Ba năm trọn vẹn, anh chỉ có thể ôm chặt cuốn sổ mà em để lại để vượt qua những đêm dài lạnh lẽo. Vì em, anh chẳng cần gì nữa. Dù biết em lừa dối anh, nhưng anh vẫn hèn hạ mà mềm lòng.

Anh chỉ mong chúng ta có thể trở lại như trước đây, thành ý của anh chưa đủ sao? Em cứ thế mà chà đạp lên tình cảm của anh dành cho em sao?”

Cố Dịch Niên mắt đỏ hoe, gào thét trong đau khổ:

“Hướng Nhiên, rốt cuộc em có trái tim không!”

Khi tôi và Cố Dịch Niên đang giằng co, không biết từ lúc nào, đứa bé đã quay lại, dùng hai cây kem chọc vào đầu gối của Cố Dịch Niên, kem tan chảy dính vào quần âu của anh.

“Đồ xấu xa, buông ra ngay!”

Cố Dịch Niên cúi xuống nhìn đứa bé có nét mặt giống anh, ánh mắt thoáng qua một chút dịu dàng.

“Con của anh?”

Chưa kịp để tôi trả lời, đứa bé đã gọi to về phía xa:

“Ba ơi, đến đây, có người xấu!”

Sắc mặt Cố Dịch Niên tối sầm lại, nghiến răng nói:

“Em để con trai của anh gọi người khác là ba!”

Khi Lý Mạch trở lại, anh ta đã đấm Cố Dịch Niên một cú.

Máu rỉ ra ở khóe miệng Cố Dịch Niên, anh ta đưa tay lau đi, ngăn cản đám vệ sĩ đang chuẩn bị ra tay phía sau.

“Hướng Nhiên, về với anh. Nếu không, anh sẽ giết tên tiểu tử này.”

Lý Mạch trẻ tuổi nóng nảy, lập tức quát lớn.

“Lão già! Ông dám đe dọa tôi!”

Vệ sĩ của nhà họ Lý thấy thiếu gia lên tiếng, liền lập tức bao vây.

Gia đình anh ta có đủ sức mạnh, nhưng tôi không muốn dính líu quá sâu.

“Con của chúng ta đã không còn nữa.”

Tôi không nói thêm gì, chỉ kéo đứa bé quay lưng bỏ đi.

Cố Dịch Niên và đám vệ sĩ của anh ta lao lên, nhưng bị vệ sĩ nhà họ Lý chặn lại.

“Không được đi! Em đã từng nói em yêu anh! Cuốn nhật ký đó, anh không tin toàn bộ đều là giả dối!”

Tiếng hét đau đớn từ phía sau vang vọng bên tai tôi.

Ba năm trước, tôi bị giám sát mọi lúc, mọi bước đi đều bị cản trở. Tôi chỉ có thể mua chuộc các mối quan hệ, phong tỏa thông tin của mình, và quyết định tặng cho Cố Dịch Niên một món quà lớn.

Tôi muốn anh ta nhớ mãi về tôi, để anh ta nhớ về cách tôi và con của chúng tôi đã tuyệt vọng mà ra đi, trong khi anh đang vui vẻ với người mới.

Sự hối hận của anh sẽ ngày càng lớn lên, và mỗi khi anh chạm đến hạnh phúc, cảm giác tội lỗi sẽ đeo đuổi anh suốt đời.

Cuốn nhật ký đó, có một nửa là thật, một nửa là giả.

Mẹ của đứa bé là đối tác của tôi, và tôi nhận đứa bé làm con đỡ đầu.

Cố Dịch Niên vẫn không chịu từ bỏ, lén lấy tóc của đứa bé đi xét nghiệm.

Kết quả đã khiến anh ta suy sụp trong một thời gian dài.

Anh ta phải chấp nhận rằng, con của chúng tôi đã không còn nữa.

Vào ngày anh ta đính hôn với Hứa Kiều Kiều, đứa bé đã được một gia đình khác nhận nuôi.

Một gia đình mà cha mẹ yêu thương nhau.

14

Cố Dịch Niên không trở về nước, anh ta đã tìm ra địa chỉ của tôi.

So với ba năm trước khi mò kim đáy bể, tôi không ngạc nhiên khi bây giờ anh ta có thể tìm thấy những thông tin này.

Tôi đã buông bỏ, dù sao cũng đã ba năm trôi qua, chẳng còn lý do gì để trốn tránh anh ta nữa.

“Hướng Nhiên, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, được không?”

Cố Dịch Niên chặn tôi lại, người đàn ông mà tôi từng quen biết luôn kiêu ngạo, luôn đứng trên cao lúc này lại đang cúi đầu trước tôi, giọng nói đầy khẩn cầu hèn mọn..

Tôi dừng lại, nhìn người đàn ông từng đồng hành với mình, ánh mắt lạnh lùng:

“Nếu mọi thứ có thể bù đắp được, thì cái mà khiến tôi tuyệt vọng không lối thoát của ba năm trước là gì? Cố Dịch Niên, chúng ta đều là người lớn cả rồi, hãy để lại chút tôn nghiêm đi.”

Tôi ngừng một chút, nhớ lại câu nói mà anh ta từng nói với tôi:

“Chia tay trong êm đẹp.”

Cố Dịch Niên còn định tiến tới, nhưng bị trợ lý của tôi – Lăng Nghị, chặn lại.

“Thưa ngài, xin hãy tự trọng.”

Lăng Nghị nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm:

“Nếu ngài tiếp tục quấy rầy, chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp pháp lý để trục xuất ngài về nước.”

Lăng Nghị mở cửa ghế sau, nhẹ nhàng che đầu tôi khi đưa tôi lên xe.

Cố Dịch Niên nghiến răng nhìn chằm chằm vào hành động quá thân thiết của Lăng Nghị.

“Cậu là ai?”

Sau khi đóng cửa xe, Lăng Nghị bình tĩnh đưa danh thiếp cho Cố Dịch Niên.

“Tôi là Lăng Nghị, trợ lý riêng của tổng giám đốc Hướng. Nếu ngài có việc, vui lòng đặt lịch hẹn trước với tôi.”

Xe chạy êm ru, tôi quay đầu nhìn lại.

Cố Dịch Niên nắm chặt tay, ánh mắt không rời khỏi hướng xe chúng tôi rời đi. Tôi bật cười, trêu chọc Lăng Nghị ngồi ở ghế trước:

“Trợ lý Lăng, bình thường cậu trông ngoan ngoãn, không ngờ lại có tài chọc tức người khác ghê đấy.”

Lăng Nghị không biểu lộ cảm xúc gì:

“Đó là công việc của tôi.”

Chậc, không thú vị, không dễ đùa.

Tôi cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.

Ở góc mà tôi không nhìn thấy, Lăng Nghị nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương chiếu hậu, tay siết chặt thành nắm đấm.