Hạ Thanh Thiên nhớ có một lần khi con gái cô mới sáu tháng tuổi, nửa đêm bị sốt cao dẫn đến co giật, cô sợ đến phát hoảng, đành phải gọi cho Cận Dịch Chu, cầu xin anh đưa con đến bệnh viện.

Nhưng anh lại mắng cô không hiểu chuyện, nói rằng Lâm Nhã đang phát bệnh trầm cảm, không thể thiếu người bên cạnh, bảo cô tự nghĩ cách.

Khi đó cô mới sinh con chưa được bao lâu, thì có thể làm gì?

Cô đành phải ôm con băng qua trời tuyết rét buốt, chạy ra đường bắt xe, đến áo khoác cũng chưa kịp thay, chỉ mặc đồ ngủ và dép lê mà lao ra ngoài.

Cô không biết đã quỳ trên tuyết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có một chiếc xe chịu chở mẹ con cô đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, con gái đã bị bác sĩ thông báo nguy kịch, cô khi đó chưa từng trải qua chuyện sinh tử thế này, sợ đến mức tay run rẩy chẳng ký nổi giấy.

Cô quỳ ngay trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, không biết đã gọi cho Cận Dịch Chu bao nhiêu cuộc, nhưng anh không bắt máy lần nào.

Sau đó, anh còn trách mắng cô, bảo cô sau này đừng vì mấy chuyện “vặt vãnh” như thế mà làm phiền anh khi Lâm Nhã đang phát bệnh.

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo Hạ Thanh Thiên ra khỏi hồi ức.

“Tiểu Nhã muốn uống canh lê thanh nhiệt của Tiên Nhạc Lầu, anh ra ngoài mua, em trông cô ấy giùm anh một lát.”

Hạ Thanh Thiên hơi sững người, vốn định gửi tin nhắn cho Cận Dịch Chu rồi âm thầm rời đi.

Nhưng giờ tình huống thế này, cô đành phải gật đầu đồng ý.

Anh vừa đi được mấy phút, Lâm Nhã đã từ phòng an toàn bước ra.

Cô ta khinh khỉnh nhìn Hạ Thanh Thiên, nhếch mép cười giễu, chẳng có chút dáng vẻ nào của một bệnh nhân trầm cảm cần người chăm sóc cả.

Hạ Thanh Thiên chỉ nhìn một cái là biết Lâm Nhã đang giả vờ, bởi kiếp trước cô thật sự từng bị trầm cảm nặng, cô biết bệnh nhân trầm cảm thực sự sẽ như thế nào.

“Cho dù cô có dùng đứa con trong bụng để ép anh ấy cưới cô thì đã sao? Người anh ấy yêu là tôi, điều này cả đời cô cũng không thể so được.”

Lâm Nhã thấy lần này không chọc tức được Hạ Thanh Thiên như mọi khi, cảm giác như đấm vào bông, có chút bực bội.

Nhưng rồi cô ta chợt bật cười.

“Hạ Thanh Thiên, sau này anh ấy sẽ chán ghét cô còn hơn cả ngày xưa từng thích cô!”

Hạ Thanh Thiên không hiểu gì, nghi hoặc nhìn cô ta.

Lâm Nhã bật cười rồi quay lại phòng an toàn dưới tầng hầm, rất nhanh sau đó bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Hạ Thanh Thiên giật mình, lập tức chạy xuống tầng hầm với tốc độ nhanh nhất.

Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.

Cô vừa mới đồng ý với Cận Dịch Chu là sẽ trông chừng Lâm Nhã.

Cô sắp rời khỏi nơi này rồi, không muốn phát sinh thêm bất kỳ mâu thuẫn nào không đáng có.

Nếu Lâm Nhã xảy ra chuyện gì, Cận Dịch Chu chắc chắn sẽ lại trừng phạt cô, nhốt cô vào căn phòng đen trên đỉnh núi để “kiểm điểm”.

7

Chỉ cần nghĩ đến căn phòng tối ấy, toàn thân cô liền run rẩy.

Đêm cha mẹ cô gặp tai nạn qua đời, cô phải ở nhà một mình suốt cả một đêm, mãi đến hôm sau Cận Dịch Chu mới đến đón cô.

Không ai biết cô đã sống sót qua đêm đó như thế nào, cô trốn trong tủ quần áo tối om, cả đêm không dám ngủ, từ đó mắc phải chứng sợ không gian kín vô cùng nghiêm trọng.

Cận Dịch Chu biết điều này, nên trước đây chưa bao giờ dám để cô ở nhà một mình.

Thế nhưng ở kiếp trước, kể từ sau khi bọn họ đính hôn, Lâm Nhã liên tục khiêu khích, còn anh vì bênh vực cô ta mà nhốt cô vào căn phòng tối đó nhiều lần.

Rõ ràng đều là Lâm Nhã cố ý gây chuyện trước, thế mà Cận Dịch Chu chỉ tin lời Lâm Nhã.

Quan trọng nhất là trước khi cô đi tu nghiệp ở nước ngoài, cô còn rất nhiều việc phải làm, cô tuyệt đối không thể bị nhốt lại lúc này.

Hạ Thanh Thiên vừa chạy đến cửa tầng hầm thì lòng lập tức lạnh toát.

Lâm Nhã đang quay lưng về phía cô, dưới đất là một vũng máu lớn.

“Lâm Nhã! Đừng làm chuyện dại dột!”

Hạ Thanh Thiên vội vàng chạy nhanh đến bên cạnh cô ta, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng!