Trước khi qua đời, ông cụ nhà họ Cận đã căn dặn mọi người trong nhà không được báo tin cho Hạ Thanh Thiên biết.
Ông biết hai người họ là một mối nghiệt duyên, không muốn họ quay lại với nhau.
Hạ Thanh Thiên cứ nghĩ là ông cụ nhà họ Cận xảy ra chuyện, sốt ruột liên tục truy hỏi.
Nhưng khi biết ông đã mất từ lâu, khóe mắt cô lập tức đỏ hoe.
Dù nhanh chóng hiểu được lý do vì sao người nhà họ Cận không báo tin cho mình, nhưng cô vẫn thấy hối tiếc vì không thể gặp ông lần cuối.
Đó là người đã yêu thương cô suốt bao năm, là người thân ruột thịt của cô.
“Thanh Thiên, cậu gọi cho cháu là còn có chuyện quan trọng hơn.”
Cận Dịch Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề: “Thanh Thiên, cháu và Dịch Chu còn cơ hội quay lại với nhau không?”
“cậu lớn, cháu với cậu nhỏ là không thể nữa rồi.”
Hạ Thanh Thiên cứ ngỡ Cận Dịch Chu đã từ bỏ việc níu kéo, bởi đã rất lâu rồi anh không xuất hiện.
Không ngờ lần này anh lại đổi chiêu, để cậu lớn làm người thuyết phục.
Nhưng dù là ai đến nói, giữa họ cũng không còn khả năng.
Hạ Thanh Thiên khẽ nhíu mày, trong lòng hơi phiền.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của cậu lớn lại khiến cô chấn động đến cực điểm.
“Thanh Thiên, cậu biết trước đây là Dịch Chu tổn thương cháu. Nhưng bây giờ nó mắc bệnh, ung thư giai đoạn cuối, trong nước không còn cách điều trị nữa. Cậu lừa nó rằng sẽ đưa ra nước ngoài tìm cháu, tiện thể chữa bệnh, mong rằng vì bệnh tình của nó mà cháu sẽ quay về thăm nó, rồi từ đó hai đứa có cơ hội hàn gắn.”
“Thanh Thiên, cậu không cầu cháu chấp nhận lại nó, chỉ cầu cháu cùng cậu diễn trò để nó chịu phối hợp chữa trị, được không?”
Đầu dây bên kia, Hạ Thanh Thiên lại rơi vào trầm mặc.
“Thanh Thiên, coi như cậu xin cháu đấy, nhà họ Cận nuôi cháu bao năm, dù không cầu báo đáp, nhưng giờ nhà họ Cận gặp khó, cháu cũng nên làm chút gì đó cho nhà họ.”
Cận Dịch Ngôn biết nói vậy là mặt dày, nhưng anh thật sự không còn cách nào, đành phải đánh vào tình cảm.
Vì để em trai chịu hợp tác điều trị, anh sẵn sàng làm người xấu.
“Được ạ.”
Lần này Hạ Thanh Thiên đáp rất dứt khoát.
Nhưng cô cũng thấy bất ngờ, vì sao kiếp này Cận Dịch Chu lại mắc bệnh nan y vào thời điểm này.
Dù sao nhà họ Cận cũng đã nuôi cô mười năm, người nhà họ Cận cũng đối xử rất tốt với cô, nay họ có yêu cầu như vậy, cô nên trả lại ân tình ấy.
Trả xong món nợ này, cô sẽ không còn gì vướng bận với nhà họ Cận nữa.
Nghe được câu trả lời chắc chắn của cô, Cận Dịch Ngôn vui mừng đến không thể diễn tả—em trai anh có cơ hội sống rồi!
“À, còn một chuyện nữa, Thanh Thiên, cậu có chút không tiện: bệnh tình của Dịch Chu hiện tại nó vẫn chưa biết, nên phải nhờ cháu giúp giữ bí mật. Cháu cũng biết tính nó rồi, nếu nó biết mình mắc bệnh nan y, chắc chắn sẽ từ bỏ điều trị.”
Sau khi dặn dò xong, Cận Dịch Ngôn lập tức sắp xếp người thuê chuyên cơ bay ra nước ngoài.
Biết sắp được gặp lại Hạ Thanh Thiên, tinh thần Cận Dịch Chu tốt lên rất nhiều, trong lòng lại bừng lên hy vọng, mong sao có thể gặp được cô ngay lập tức.
Anh thầm nói với lòng, lần này nhất định phải đưa được Hạ Thanh Thiên về, không có cô, cuộc sống thật sự quá khó khăn.
Cận Dịch Chu cẩn thận chỉnh trang lại bản thân, cố gắng để mình trông có sức sống hơn một chút.
Anh vốn đã lớn hơn Hạ Thanh Thiên mười tuổi, giờ lại để bản thân tiều tụy đến mức này, sợ rằng khi cô nhìn thấy sẽ cảm thấy ghê tởm.
Nghĩ vậy, anh bật cười thành tiếng.
Khi ngồi lên máy bay, trái tim đang loạn nhịp mới dần yên ổn lại.
Cách biệt hơn nửa năm, cuối cùng anh cũng sắp được gặp lại cô.
Đêm qua vì quá phấn khích nên anh gần như không ngủ, lúc này cảm thấy kiệt sức, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng đầu óc anh vẫn không ngừng suy nghĩ, lúc thì nghĩ nên nói gì khi gặp cô, lúc lại nghĩ nếu Thanh Thiên không chịu tha thứ, thì phải làm sao để níu giữ cô lại.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng vào khoảnh khắc trông thấy Hạ Thanh Thiên, vì quá xúc động, anh lại chẳng thốt nên lời nào.
24
Cận Dịch Chu nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Thiên.
Hình như cô lại cao hơn trước, sắc mặt cũng đầy đặn hơn.
Xem ra, những ngày không có anh, cô vẫn sống rất tốt.
Cận Dịch Chu nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi dâng lên một tia chua xót—cô đã không còn là cô bé luôn thích bám lấy anh như trước nữa rồi.
Anh giơ tay lên, muốn như xưa xoa đầu cô, nhưng tay vừa đưa ra lại rụt về.
“Thanh Thiên, anh…”
“cậu nhỏ, lâu rồi không gặp.”
Hạ Thanh Thiên bước lên chào anh một tiếng, sau đó lại gọi một tiếng “cậu lớn” về phía người sau lưng anh.
Hai tiếng “cậu” được gọi ra một cách bình thản và tự nhiên như nhau.
Điều này khiến trái tim đang xao động của Cận Dịch Chu bỗng chốc lạnh ngắt, nhưng anh không thể từ bỏ.
Lần này mượn cớ bị bệnh để sang đây chữa trị, là cơ hội duy nhất để anh giành lại cô.
“Thanh Thiên, anh muốn nói vài lời riêng với em, được không?”