Về đến phủ, ta đem chuyện này kể rõ cho phụ mẫu nghe.
Hai người tức giận vô cùng.
Phụ thân ta vỗ mạnh bàn một cái, giọng giận dữ vang dội:
“Lại có kẻ dám giữa ban ngày ban mặt mưu hại bảo bối của ta! Việc này phải tra cho rõ ràng!”
Mẫu thân ta vốn tính tình ôn hòa, nghe ta nói suýt bị ám sát liền tức đến mắng chửi:
“Đồ khốn nạn! Nhất định phải tra cho minh bạch, báo thù cho con ta!”
Ta lại nói với họ, chính Cửu hoàng tử đã ra tay cứu ta.
Phụ thân ta thoáng kinh ngạc:
“Cửu hoàng tử xưa nay ẩn nhẫn ít nói, hôm nay lại cứu con một mạng, việc này ta tất sẽ cảm tạ cho phải đạo.”
Sau đó, ta cho người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, sai người mang tới phủ Cửu hoàng tử để tạ ơn.
Ba ngày sau, phụ thân ta lần theo manh mối tra được kẻ chủ mưu sau màn thuê thích khách ám sát ta chính là Nam Vụ.
Phủ Cửu hoàng tử cũng phái người đưa tin, chứng thực đúng là Nam Vụ đã mua chuộc thích khách mưu sát ta.
Phụ thân ta lập tức cho thu thập hết thảy chứng cứ, chuẩn bị dâng sớ vào triều, xin Hoàng thượng hạ chỉ xử tử Nam Vụ, đồng thời luận tội Thẩm Khiêm.
Thế nhưng ngay lúc đó lại truyền đến tin tức: Thái hậu giá lâm Đại Tướng Quốc Tự cầu phúc, bất ngờ gặp thích khách hành thích, Nam Vụ vì Thái hậu đỡ một đao trọng thương.
Thái hậu cảm kích vô cùng, thỉnh cầu Hoàng thượng hạ chỉ phong Nam Vụ làm An Bình Quận chúa, ban chỉ lập nàng ta làm chính thất của Thẩm Khiêm.
Nghe xong tin này, ta không kìm được hoài nghi: Thái hậu thật sự bị thích khách ám sát sao? Có phải chuyện này là Nam Vụ cùng Thẩm Khiêm bày ra?
Phụ thân ta tức giận đến mức đập vỡ cả bộ trà quý nhất mà ông yêu thích, ông cũng không tin Nam Vụ lại may mắn đến vậy, lập tức sai người tra xét kỹ lưỡng.
Kết quả tra được, vụ ám sát Thái hậu hoàn toàn không liên quan tới Nam Vụ hay Thẩm Khiêm, Nam Vụ quả thật là may mắn, vô tình cứu Thái hậu một mạng.
Ta đứng trong đình, lặng lẽ nhìn đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ, tay vung nhẹ mấy hạt cám cá, trong lòng đầy muộn phiền.
Nam Vụ nay được Thái hậu che chở, sau này không biết sẽ đối phó ta ra sao.
Mẫu thân ta ngồi bên, vẻ mặt đầy lo lắng, vừa tức giận vừa bất bình:
“Lão gia, không thể cứ thế mà bỏ qua! Nam Vụ dám phái người ám sát nữ nhi của chúng ta, nhất định phải khiến nàng ta trả giá.”
Phụ thân ta ăn vận chỉnh tề, ánh mắt trầm ngâm lạnh lẽo:
“Ta sẽ tự mình vào cung, đem mọi chuyện bẩm báo Hoàng thượng. Chỉ là Hoàng thượng sẽ xử trí thế nào, ta không dám chắc.”
“Nếu Hoàng thượng không thay chúng ta làm chủ, thì chúng ta tự mình đòi lại công đạo cho Tuyên nhi!”
Phụ thân ta mang hết thảy chứng cứ tiến cung, dâng tấu chương, đem mọi việc bày ra trước mặt Hoàng thượng.
Song Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt phán một câu:
“Nam Vụ vô tình làm thương tổn ái nữ của khanh, nhưng nàng ta cứu Thái hậu một mạng là sự thật. Trẫm đã ban thưởng, vậy phạt nàng ta đóng cửa hối lỗi một tháng.”
Phụ thân ta trở về phủ, nét mặt tối sầm, quanh thân toát ra hàn khí khiến ai nấy sợ hãi.
Ông đem mọi lời Hoàng thượng nói trong cung kể lại cho ta và mẫu thân nghe.
Mẫu thân ta giận đến run người, giọng khàn đi vì phẫn nộ:
“Vô tình? Bao nhiêu chứng cứ rành rành ra đó, lại bị nói thành vô tình! Quá thiên vị, thật khiến người ta lạnh lòng.”
Phụ thân ta siết chặt nắm tay, giọng nặng nề:
“Nam Vụ là ân nhân cứu mạng của Thái hậu, Thái hậu cùng Hoàng thượng đã quyết tâm che chở nàng ta. Sau này chúng ta muốn động thủ, tất phải tính toán thật kỹ, chắc chắn vẹn toàn mới được.”
Nam Vụ vì đỡ đao cho Thái hậu mà trọng thương hôn mê, hơn một tháng không bước chân ra khỏi phủ, Hoàng thượng gọi là phạt cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ.
Thẩm Khiêm tựa hồ biết rõ chúng ta đã tra ra chân tướng, hắn ngày ngày kè kè bên cạnh Nam Vụ, canh chừng nghiêm ngặt không kẽ hở.
Phụ thân ta muốn động thủ cũng khó lòng tìm được cơ hội.
Sau một tháng, vết thương của Nam Vụ đã lành hẳn, Thái hậu truyền chỉ tuyên ta tiến cung.
Mẫu thân ta lo lắng nắm chặt tay ta:
“Thái hậu vô cớ truyền con vào cung làm gì? Chắc chắn là Nam Vụ đã nói gì xấu trước mặt Thái hậu. Ta muốn cùng con vào cung.”
Ta nhẹ ôm lấy mẫu thân, ánh mắt rũ xuống:
“Nhưng Thái hậu chỉ điểm đích danh một mình con. Nếu kháng chỉ, ai biết bà ta sẽ giáng tội gì? Mẫu thân, người yên tâm, Thái hậu đã quang minh chính đại gọi con vào cung, cũng không thể giết được con.”
“Cùng lắm chỉ là chịu chút khổ sở.”
Phụ thân ta bước tới, ánh mắt kiên định:
“Ta sẽ cùng Tuyên nhi tiến cung. Ta còn có chuyện cần tấu với Hoàng thượng. Hoàng thượng có hồ đồ đến mấy cũng không thể để mặc ta chết trong cung.”
Mẫu thân ta nghe vậy mới miễn cưỡng an lòng.
Cuối cùng, ta cùng phụ thân đồng hành vào cung.
Ta theo cung nữ của Thái hậu đi đến Từ Nhân Cung, còn phụ thân thì đi thẳng vào Dưỡng Tâm Điện.
Thái hậu để ta chờ ngoài thiên điện suốt một nén hương, sau đó mới cho truyền ta vào chính điện.
Thái hậu ngồi trên phượng tọa, toàn thân toát ra khí độ đoan nghiêm, uy nghi bất động.
Ta cũng trông thấy Nam Vụ, nàng ta ngồi ngay bên trái Thái hậu, cười dịu dàng nhìn ta, trong mắt đầy vẻ đắc ý, tựa như đang giễu cợt ta không biết lượng sức mình.
Ta khom gối hành lễ, giọng cung kính:
“Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.”
Thái hậu chầm chậm nâng mắt nhìn ta, ánh mắt sắc lạnh, đột nhiên vỗ mạnh tay vịn ghế phượng, giọng nhạt mà nghiêm khắc:
“Quỳ xuống.”
Ta ánh mắt bình tĩnh, sớm đã đoán được Thái hậu sẽ tìm cớ làm khó, liền thong dong quỳ xuống.
Thái hậu lạnh lùng nhìn ta:
“Nam Vụ nay đã là Quận chúa, còn ngươi chỉ là một phụ nhân bị phu quân ruồng bỏ, thân phận nàng cao quý hơn ngươi nhiều. Vì sao gặp nàng lại không hành lễ?”
Ta cụp mắt, không nhìn sắc mặt Thái hậu:
“Thần nữ đột nhiên trông thấy Quận chúa đã lâu không gặp, có phần kinh ngạc, giờ xin hướng Quận chúa thỉnh an.”
Nam Vụ liền bước ra, giọng ngọt ngào dịu dàng:
“Thái hậu nương nương, Vân cô nương vốn là người hiểu lễ nghĩa, e rằng không cố ý thất lễ với hoàng gia, xin nương nương bớt giận.”
Thái hậu lạnh giọng cười khẩy:
“Cũng may có Nam Vụ thay ngươi biện hộ. Nhưng nghe nói ngươi từng dựa vào danh phận chủ mẫu mà ngày ngày ức hiếp nàng, thậm chí còn ác độc hại chết thai nhi trong bụng nàng, Vân Linh Tuyên, tội của ngươi đáng chết vạn lần.”
“Nam Vụ là Quận chúa do Hoàng thượng đích thân sắc phong, là người trong hoàng thất. Hài tử của nàng cũng là hoàng thất huyết mạch.”
“Thế mà phụ thân ngươi lại dám vào cung cáo buộc nàng sai người ám sát ngươi, Vân gia các ngươi thật tâm địa hiểm độc!”