“Phòng Lao động Thương binh Xã hội sẽ lập lại hồ sơ cho ông, khoản trợ cấp liệt sĩ cũng sẽ được nhanh chóng chuyển về cho gia đình em.”
“Tiểu Ôn, chúc mừng em, và chúc mừng gia đình em.”
“Em có một người ông thật vĩ đại!”
Nước mắt tôi không thể kìm lại nữa, cứ thế tuôn rơi.
Ông ơi, ông có nghe thấy không?
Cháu đã lấy lại sự trong sạch cho ông rồi!
Ông không phải là tội phạm. Ông là anh hùng. Là liệt sĩ!
Vài ngày sau, thành phố tổ chức lễ truy tặng liệt sĩ cho ông nội tôi — trang nghiêm và đầy xúc động.
Tôi và ba mẹ ôm chặt chiếc hộp tro cốt phủ lá cờ Đảng, bên trong là di vật của ông, cùng nhau đưa ông về yên nghỉ tại nghĩa trang liệt sĩ.
Ba tôi — một người đàn ông hơn năm mươi tuổi — đã khóc như một đứa trẻ.
Cả đời ông sống trong cái bóng mang tên “con trai kẻ đi cải tạo.”
Ông không dám nhắc đến cha mình, thậm chí không dám quay về quê.
Hôm nay, cái gông đeo nửa đời trên cổ ông, cuối cùng đã bị đập tan.
Ông có thể ngẩng cao đầu, tự hào mà nói với cả thế giới: Cha tôi tên là Ôn Thiện Xuyên — một người liệt sĩ cách mạng.
Sau buổi lễ, Bí thư Vương tìm đến chúng tôi.
“Hồ sơ vụ ông Ôn, cơ bản đã làm rõ. Những tội ác năm xưa của Thẩm Hồng Nghiệp — chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.”
“Dù ông ta đã qua đời, không thể truy cứu hình sự, nhưng toàn bộ sai phạm của ông ta sẽ được ghi vào hồ sơ vĩnh viễn.”
“Về phía nhà họ Thẩm, những tài sản đã chiếm đoạt từ nhà họ Ôn qua hành vi trái pháp luật, chúng tôi sẽ thông qua con đường pháp lý, giúp gia đình em lấy lại toàn bộ.”
“Còn Thẩm Minh Viễn, với các tội danh đe dọa nhân chứng, cản trở điều tra, cùng nhiều sai phạm kinh tế, đã chính thức bị khởi tố điều tra.”
“Vợ ông ta — cũng chính là bà Thẩm — với tư cách đồng phạm, hiện đang bị tạm giữ để điều tra.”
“Còn những kẻ che chắn cho nhà họ Thẩm, những ai từng giúp Thẩm Hồng Nghiệp lộng hành, cũng như các cán bộ tiếp tay bao năm qua — chúng tôi sẽ điều tra đến cùng, không nương tay!”
Lời Bí thư Vương vang lên rắn rỏi, đầy quyết liệt.
Tôi nhìn thấy cả một tấm lưới mang tên “công lý” đang dần siết chặt toàn bộ thành phố.
Những gì nhơ nhớp, hèn hạ, bẩn thỉu — sẽ không còn chốn dung thân.
Ngày tôi chính thức nhận việc, trời nắng đẹp.
Đơn vị tôi vào làm, chính là nơi tôi đặt nguyện vọng số một: Văn phòng Thành ủy.
Các đồng nghiệp rất thân thiện. Không ai vì những chuyện từng xảy ra mà nhìn tôi khác đi.
Ánh mắt họ dành cho tôi — đầy thiện cảm và kính trọng.
Tôi biết, sự kính trọng đó không chỉ dành cho tôi — mà còn dành cho ông tôi.
Công việc dần đi vào guồng ổn định. Tôi bận rộn nhưng cũng cảm thấy rất có ý nghĩa.
Những tin tức về nhà họ Thẩm, tôi chỉ biết được qua báo đài.
Tập đoàn Thẩm thị do vi phạm hàng loạt quy định đã bị đình chỉ hoạt động, xử phạt số tiền lớn.
Ngân hàng thu hồi vốn, các đối tác hủy hợp đồng. Đế chế thương mại từng huy hoàng ấy — giờ lâm vào cảnh lao đao.
Thẩm Minh Viễn và vợ — bà Thẩm — chính thức bị bắt.
Chờ đón họ, sẽ là sự trừng phạt nghiêm minh của pháp luật.
…
Tôi cứ nghĩ, mình và nhà họ Thẩm — từ nay sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa.
Cho đến một ngày, ngay trước cổng cơ quan, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ.
Là Thẩm Triệt.
Anh ta gầy đi nhiều, khuôn mặt tiều tụy, không còn vẻ hào nhoáng của cậu ấm nhà giàu như xưa.
Anh nhìn tôi, môi mấp máy, dường như muốn gọi tên tôi. Nhưng cuối cùng… lại chẳng thể cất thành lời.
Chúng tôi đứng cách nhau vài bước, lặng lẽ nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là anh ta mở lời trước.
“Tĩnh Tĩnh, xin lỗi em.”
Giọng anh khàn đặc, khô khốc.
“Anh biết bây giờ nói gì cũng đã muộn. Anh không mong em tha thứ. Anh chỉ… chỉ muốn đến nói một lời xin lỗi.”