“Số tiền này tôi sẽ cử người giám sát toàn bộ, đảm bảo từng đồng đều được dùng đúng cho lũ trẻ.”

Bọn trẻ là điều tôi lo lắng nhất lúc sinh thời, anh sẽ thay tôi bảo vệ chúng thật tốt.

Chương 15

Ngày hôm sau, Tần Thì Dạ vừa kết thúc cuộc họp video với đội ngũ từ thiện Tây Bắc, trưởng phòng kỹ thuật đã gõ cửa bước vào.

Anh xoa nhẹ thái dương: “Đã có kết quả điều tra rồi sao?”

“Giám đốc Tần, chúng tôi đã phát hiện sau khi cô Từ Nam Chi qua đời, tài khoản mạng xã hội của cô ấy có hai lần đăng nhập bất thường.”

Giọng trưởng phòng kỹ thuật mang theo chút thận trọng.

“Chúng tôi lần theo địa chỉ IP, phát hiện nguồn tín hiệu bắt nguồn từ một công ty hacker đăng ký ở nước ngoài.”

“Hiện tại đã liên hệ qua kênh quốc tế, nhưng phía bên kia tỏ thái độ rất cứng rắn, tạm thời không chịu hợp tác.”

Ngón tay Tần Thì Dạ khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Tôi đã không còn nữa, vậy mà vẫn có kẻ động đến tài khoản của tôi.

Anh trầm giọng: “Tiếp tục điều tra, tiền không thành vấn đề, tôi chỉ cần kết quả.”

Trưởng phòng kỹ thuật vội vàng gật đầu, ngập ngừng một chút rồi bổ sung:

“Giám đốc Tần, trong quá trình truy vết IP, chúng tôi tình cờ phát hiện một tài khoản mạng xã hội đã bị bỏ quên.”

“Số điện thoại đăng ký là số mà cô Từ Nam Chi từng sử dụng khi còn sống, ID là ‘ChiChi’.”

“File sao lưu đã được gửi vào email của ngài.”

Hai chữ “ChiChi” như một dòng điện, lập tức giáng thẳng vào Tần Thì Dạ.

Đó là biệt danh anh từng gọi riêng tôi thời đại học.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh lập tức dịu đi, đến cả hơi thở cũng nhẹ hơn vài phần.

Anh chăm chú nhìn màn hình máy tính, một file nén bật lên.

Anh gần như run rẩy nhấn mở — ngay khoảnh khắc giao diện tải xong, những ký ức tràn ngập ùa tới.

Dòng trạng thái đầu tiên được đăng vào tháng 9 năm 2017, là một bức ảnh nắm tay nhau, chú thích: [Cuối cùng cũng theo đuổi được người mình thích rồi!]

Anh lần theo dòng thời gian lướt xuống, trong những bài đăng ấy cất giữ quá nhiều kỷ niệm của cả hai người.

Lần hẹn hò đầu tiên, lần đầu đi xem phim, nụ hôn đầu tiên…

Gần một ngàn bài viết, như một cuốn phim câm, ghi lại toàn bộ những vui buồn giận hờn của riêng tôi.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một dòng trạng thái —

[Ba nói: “Con sớm đã không còn là người nhà họ Từ nữa”, thì ra đến cả chỗ để khóc em cũng không có.]

[Thì ra năm đó tài sản của mẹ là do ba cuỗm đi, em và mẹ mới thành kẻ không nhà không cửa…]

Thời gian hiển thị là ba ngày sau khi tôi nhận chẩn đoán ung thư dạ dày.

Vài dòng ngắn ngủi nhưng chứa đựng lượng thông tin khổng lồ khiến Tần Thì Dạ chấn động.

Ánh mắt anh bùng lên lửa giận, lập tức gọi cho trợ lý, giọng lạnh đến tột cùng:

“Chấm dứt toàn bộ hợp tác với Từ thị, báo cho các đối tác khác biết — ai còn hợp tác với Từ thị tức là đối đầu với Tần thị chúng ta.”

Sáng hôm sau, Từ phụ bị chặn lại ở sảnh chính của tập đoàn Tần thị, miệng tự xưng: “Tôi là cha vợ của giám đốc Tần.”

Lễ tân vội gọi điện báo cáo.

Tần Thì Dạ đang làm việc, nghe xong liền ra lệnh trợ lý đưa người lên.

Vừa bước vào, Từ phụ đã đặt thỏa thuận hợp tác lên bàn, giọng gấp gáp đầy chất vấn:

“Thì Dạ, cậu phải cho tôi một lời giải thích, tại sao đột nhiên ngừng hợp tác!”

“Các đối tác đều nói nhận được tín hiệu từ Tần thị, không ai dám ký hợp đồng với chúng tôi.”

“Ngân hàng cũng đột ngột thu hồi khoản vay, có phải cậu đứng sau không?”

Tần Thì Dạ không đứng dậy, chỉ lặng lẽ nhìn Từ phụ.

“Cô con gái tốt của ông chưa nói với ông rằng, hôn ước đã bị hủy sao?”

Từ phụ sững người, vẻ mặt giận dữ lập tức đông cứng, giọng cũng lộ rõ vẻ hoang mang:

“Hủy rồi? Con bé phản rồi, về nhà không nói gì cả, có phải nó làm gì khiến cậu không vui?”

“Tôi sẽ về dạy dỗ lại nó, không đến mức phải ra tay với Từ thị chứ?”

Nghe vậy, Tần Thì Dạ khẽ cười, giọng bỗng xoay chiều.

“Tài sản của mẹ Từ Nam Chi, ông dùng có yên tâm không?”

Giọng Tần Thì Dạ rất nhẹ, nhưng lại như búa tạ giáng vào tim Từ phụ.

Sắc mặt ông ta trở nên mất tự nhiên, ngón tay vô thức siết chặt mép áo.

“Cậu… cậu nói cái gì vậy…”

Nhìn dáng vẻ đó, Tần Thì Dạ chỉ thấy châm chọc vô cùng.

“Tình cảnh của Từ thị hôm nay, là cái nghiệp ông gieo năm xưa, giờ đến lúc phải trả.”

“Hoặc là, chuyển hướng sang ngành từ thiện, trong 5 năm tới, 50% lợi nhuận phải rót vào Quỹ hỗ trợ trẻ em khuyết tật Tây Bắc.”

“Hoặc là, chờ Từ thị phá sản.”

Anh ngừng lại một nhịp, ánh mắt dừng trên đôi vai đang run lên của Từ phụ, thong thả nói:

“Đây là món nợ ông nợ Nam Chi.”

Chương 16

Tần Thì Dạ nhìn dáng vẻ Từ phụ ngồi bệt trên đất, trong mắt anh không hề gợn sóng.

Anh khẽ nhấc cằm ra hiệu cho đội an ninh gần cửa.

“Đưa ông ta ra ngoài. Về sau, bất kỳ người nhà họ Từ nào đến công ty, không cần thông báo, trực tiếp mời đi.”

Nhân viên an ninh lập tức tiến lên. Từ phụ vùng vẫy muốn lại gần thêm lần nữa, nhưng cánh tay đã bị giữ chặt.

Ông ta quay đầu gào lên về phía Tần Thì Dạ.

“Thì Dạ! Vì tình cảm của Nguyệt Thư, vì tình nghĩa với Nam Chi, cho tôi một cơ hội nữa!”

Tần Thì Dạ thậm chí không buồn chớp mắt, tiếng đóng cửa lạnh lùng chặn lại tất cả âm thanh hỗn tạp.