Hoàng Nhu đầy máu, người nồng nặc mùi tanh, run rẩy bò đến gần đĩa đó.

Cha tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn về phía mẹ Lục rồi nói:

“Cô gái nhỏ, có vẻ cô chưa hiểu tôi lắm. Ba năm trước, tài xế nhà tôi vì tâm trạng không tốt mà lỡ cán gãy chân A Hoàng, hôm sau đã phải vào ICU. Nếu cô không ăn đĩa này, A Hoàng chắc chắn không vui. Mà nếu nó không vui…”

Cha tôi còn chưa nói xong,

Hoàng Nhu đã nhào tới đĩa kia, dùng tay bốc lên nhét vào miệng.

“Chụp vài tấm hình lại đi, cảnh hay như này để cô ta sau này có mà hồi tưởng.”

Sau khi dặn dò vệ sĩ, cha tôi liếc nhìn ba kẻ đang nằm sóng soài dưới đất, rồi bước đến chỗ tôi.

Lần nữa được ôm vào vòng tay mạnh mẽ của cha, mọi tủi nhục suốt những ngày qua bỗng vỡ oà.

“Cha…”

“Là lỗi của cha, mọi chuyện đã qua rồi. Uyển Ninh, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Cha hứa với con…”

Một tiếng sau, ba người đó bị cáng đưa vào bệnh viện.

Hôn lễ hôm đó vì “sự cố” mà xảy ra hỏa hoạn, buổi tối hôm đó, nơi tổ chức hôn lễ chỉ còn là một đống đổ nát.

Ngày hôm sau, ba bản kết quả kiểm tra được đặt lên bàn làm việc của tôi.

Mẹ Lục mù một bên mắt, nhưng bệnh viện dưới trướng tập đoàn Phó thị lại vừa có một tình nguyện viên hiến giác mạc.

Khi tôi đến bệnh viện, vừa dừng xe đã thấy Lục Hoài An quỳ ở cổng bệnh viện.

Thấy tôi, hắn liền như phát điên, dập đầu không ngừng:

“Uyển Ninh, xin em, anh biết em có thể giúp mẹ anh phục hồi thị lực, xin em cứu mẹ anh. Cả đời bà ấy đã cực khổ, bà ấy không thể bị mù, bà còn chưa được nhìn thấy cháu nội mà…”

Hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Tôi ném thẳng bản báo cáo khám thai của Hoàng Nhu xuống chân hắn.

Trên đó ghi rõ: Hoàng Nhu căn bản không hề mang thai.

Lục Hoài An nhìn bản kết quả, lập tức sụp đổ.

“Căn bản không có cháu nội. Mà xem tình trạng cơ thể của anh, e là sau này cũng không có nổi. Nếu chỉ vì để nhìn cháu, thì mẹ anh chẳng cần chữa mắt nữa, còn có nhiều người cần hơn.”

Lục Hoài An túm lấy cổ chân tôi:

“Không nhìn cháu cũng được. Uyển Ninh, vì tình cảm bao năm qua, xin em đừng để mẹ anh bị mù…”

“Lục Hoài An, giữa chúng ta có tình cảm sao? Không phải anh nói tình cảm của anh là dành cho cha tôi sao?”

Lục Hoài An phát điên, tự tát liên tục vào mặt mình:

“Là anh nói bậy, Uyển Ninh, sao có thể không có tình cảm chứ? Anh yêu em…”

“Đừng làm tôi buồn nôn, Lục Hoài An. Tôi không quen biết anh, càng không có tình cảm gì.”

Tôi đá hắn ra, bước vào phòng bệnh của Vương Quế Cầm.

Tôi ném bản báo cáo sức khỏe của Lục Hoài An lên giường bà ta.

“Xem đi, con trai bà, thật sự phế rồi.”

Bà ta run rẩy cầm bản kết quả lên, đến khi đọc được bốn chữ “mất khả năng sinh sản”, bà ta gào lên một tiếng ai oán.

Một lát sau, như chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta cười rợn người:

“Không sao, Tiểu Nhu còn có một đứa trong bụng mà!”

Tôi thuận tay đặt bản báo cáo khám thai của Hoàng Nhu trước mặt bà ta.

“Cô ta căn bản chưa từng mang thai. Ngay từ đầu đã lừa hai mẹ con ngu ngốc các người.”

Vương Quế Cầm nhìn chằm chằm bản báo cáo, hoàn toàn sụp đổ.

Từ ngày hôm đó, trước cửa bệnh viện xuất hiện một cặp mẹ con điên loạn.

Mẹ thì mù, con thì khùng.

Tháng kế tiếp, nhà họ Phó chính thức vươn lên thành gia tộc giàu nhất thủ đô.

Tôi ngồi trong văn phòng rộng lớn, nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa kính, trong điện thoại hiện lên tin nhắn từ trợ lý:

【Tiểu thư, Hoàng Nhu hiện đã sống cùng một ông già độc thân trong núi rồi.】

Trong video, Hoàng Nhu bị gã đàn ông già ngoài bảy mươi tuổi tát lia lịa.

Tôi khẽ cong môi cười.

Từ đâu đến, thì nên quay về đó mới đúng…

【Toàn văn kết thúc】