Kết quả điều tra gây chấn động cả hệ thống.
Lệnh xử lý nhanh chóng được ban ra.
Tần Kiến Quốc, tội danh chồng chất, bị tuyên tù chung thân.
Cố Vũ Thâm, phạm tội lừa đảo, song hôn… bị tuyên tử hình, hoãn thi hành 2 năm.
Tước bỏ mọi huân chương, vĩnh viễn khắc tên vào cột nhục lịch sử.
Tần Tri Hạ, đồng phạm, bị tuyên 10 năm tù.
Cả gia đình từ đỉnh cao danh vọng rơi thẳng xuống vực thẳm.
Cố Vũ Thâm phát điên trong trại giam, không chấp nhận nổi thân phận tù nhân hèn mọn.
Hắn la hét, đánh bạn tù, bị hủy bỏ án hoãn tử.
Hai năm sau, một tiếng súng — chấm dứt cuộc đời ô uế và nực cười của hắn.
Tần Tri Hạ vài lần sụp đổ tinh thần trong tù.
Ra trại sau mười năm, dung nhan tàn tạ.
Dẫn theo hai đứa con, sống lay lắt dưới đáy xã hội, bị khinh miệt và chà đạp.
Nghe nói từng tìm vài người đàn ông, nhưng toàn bị lừa tình, lừa tiền rồi đá đi.
Còn nhà chồng cũ nơi quê nhà…
Mẹ chồng nằm liệt giường không bao lâu thì chết vì biến chứng.
Trước khi chết, bà ta đại tiểu tiện không tự chủ, loét mình đầy người, sống không nổi mà chết cũng không xong.
Cha chồng cũng đổ bệnh sau đó, rồi ra đi chỉ sau vài tháng.
Cố Vũ Bắc – kẻ ôm tiền bỏ trốn – ở ngoài ăn chơi trác táng, chẳng mấy chốc đã ném sạch từng đồng vào rượu, gái và cờ bạc.
Không lâu sau, vì vỡ nợ vay nặng lãi, hắn bị người ta đánh gãy một chân, bị tống về quê như một con chó.
Hắn sống lay lắt trong căn nhà tổ mục nát, trống trơn, nhờ vào lòng thương hại của hàng xóm và nghề nhặt ve chai cầm hơi.
Từ một kẻ vênh váo, hắn trở thành tên điên bị cả thị trấn cười chê.
Mỗi khi thấy người khác sum họp đầm ấm, hắn lại phát điên gào thét:
“Tất cả là tại con tiện nhân Thẩm Nhược Dư! Cô ta hại chết cả nhà tôi!”
Nhưng ai cũng rõ, thứ hủy diệt gia đình bọn họ, từ đầu đến cuối… chỉ là lòng tham và sự ích kỷ không đáy của chính họ.
Khi nghe về kết cục của từng người trong gia đình cũ ấy, lòng tôi không gợn chút sóng.
Nhân quả tuần hoàn, thiên đạo luân hồi — chỉ vậy mà thôi.
Về mặt pháp luật, tôi đã hoàn toàn được giải thoát.
Tôi không quay về quê – nơi từng khiến tôi buồn nôn – mà nhờ Kỷ Hoài Chu giúp đỡ, tôi thuê được một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Kinh thị.
Anh đưa tôi một khoản tiền, nhưng tôi từ chối.
Kiếp trước, tôi sống bám vào đàn ông gần nửa đời.
Kiếp này, tôi muốn tự đứng trên đôi chân của mình.
Tôi xin vào một xưởng thủ công nhỏ trong khu dân cư.
Công việc tay chân tuy vất vả, nhưng thu nhập ổn định, lại phù hợp để tôi tiện chăm lo cho đứa bé trong bụng.
Kỷ Hoài Chu rất bận, nhưng mỗi tuần đều đều đến thăm tôi, chưa từng thất hứa.
Anh không nhắc chuyện cũ, cũng không ép tôi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Anh chỉ lặng lẽ mang đến từng món dinh dưỡng cho bà bầu, ngồi cạnh tôi, trò chuyện đơn giản, hoặc lặng lẽ nhìn tôi làm việc.
Chính trong sự kiên nhẫn và dịu dàng ấy, tôi dần bước ra khỏi bóng tối của hai kiếp người.
Trên mặt tôi bắt đầu có lại nụ cười, và trong tim… dần có lại niềm tin vào tương lai.
Mười tháng mang thai, một ngày lâm bồn.
Ngày tôi sinh, Kỷ Hoài Chu thức trắng đêm chờ ngoài phòng sinh.
Khi y tá đưa bé ra, anh run tay ôm đứa bé nhỏ xíu ấy, lóng ngóng vụng về, nhưng ánh mắt đầy ắp dịu dàng.
Anh nhìn tôi, trong mắt là xót xa không lời.
Tôi sinh con trai, đặt tên là Thẩm Niệm An.
Niệm An, mong con cả đời bình an, cũng là lời cảm ơn thầm lặng tôi dành cho người đàn ông đã cùng tôi vượt qua bóng tối.
Ngày đầy tháng của Niệm An, chúng tôi tổ chức đơn giản.
Kỷ Hoài Chu ôm đứa bé đã ngủ say, nhìn tôi, trong mắt là muôn vàn điều chưa kịp nói.
Cuối cùng, anh mở lời, giọng trầm lắng mà trang nghiêm:
“Nhược Dư.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định đến rực rỡ.
“Em đã thoát khỏi những người và những chuyện tồi tệ đó. Con cũng bình an chào đời.”
“Anh đã đánh mất mười năm của em – quãng thời gian khổ cực nhất của đời em.”
“Anh nhìn em vùng vẫy trong bùn lầy mà bất lực, đó là nuối tiếc và đau đớn lớn nhất đời anh.”
Giọng anh nghèn nghẹn.
“Giờ đây, em đã tự do. Anh… không muốn bỏ lỡ nữa. Dù chỉ một giây.”
Anh ôm đứa trẻ, bước đến gần tôi, trong mắt là tình yêu nồng đậm, xen lẫn khẩn cầu.
“Nhược Dư, cho anh một cơ hội.”
“Cho anh được danh chính ngôn thuận chăm sóc hai mẹ con em… cả đời.”
“Làm vợ anh, được không?”
Tôi nhìn anh, nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt lớn.
Không phải vì bi thương.
Mà là niềm vui của một người cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối, và được ánh sáng ôm trọn.
Tôi gật đầu thật mạnh, cổ họng nghẹn lại rất lâu mới có thể phát ra tiếng:
“Được.”
HẾT