Hắn nghiến răng:
“Được! Tôi đưa! Nhưng cô phải thề, cầm tiền là cút đi thật xa!”
“Tôi không có thù với tiền.”
Khi hắn vừa mang theo túi vải đựng đầy tiền đến, cánh cửa nhà khách bỗng bị đẩy bật.
“Con ơi! Con thật sự chưa chết à!”
Tiếng gào quen thuộc của mẹ chồng vang khắp hành lang.
Bà ta cùng Cố Vũ Bắc hớt hải xông vào, ánh mắt lập tức dính chặt vào túi tiền trên tay Cố Vũ Thâm.
“Vũ Thâm! Đây là tiền đưa cho mẹ sao?”
Bà ta nhào tới chụp lấy, Cố Vũ Thâm lộ ra chút khó chịu, ghé vào tai bà thì thầm vài câu.
Mẹ chồng mới miễn cưỡng buông tay, đưa lại tiền cho tôi.
Đúng lúc đó, Tần Tri Hạ cũng bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy, cô ta ngược lại nở một nụ cười dịu dàng, khoác tay mẹ chồng tôi:
“Dì chính là mẹ của Vũ Thâm ạ?”
“Anh ấy thường nhắc về dì lắm, không như ai kia, suốt ngày chỉ biết gây chuyện khiến Vũ Thâm mệt mỏi.”
Mẹ chồng tôi được nịnh đến nở hoa trong bụng, tay xách túi tiền chỉ vào mặt tôi mắng chửi:
“Nghe chưa? Đây mới là dâu nhà họ Cố! Còn cô, cái đồ xui xẻo, mau cút đi!”
Tôi nhìn cả nhà họ Cố với khuôn mặt xấu xí rạng rỡ trong phút chốc, bình tĩnh mở miệng:
“Cố Vũ Thâm, đi làm thủ tục ly hôn đi.”
Trong ánh mắt khấp khởi chờ đợi của bọn họ, chúng tôi nhanh chóng lấy được giấy ly hôn.
Tôi nhìn hắn dẫn cả nhà đầy tham lam bước lên xe của Tần Tri Hạ, mẹ chồng và em chồng thì như người nhà quê lần đầu thấy siêu xe khiến sắc mặt cô ta cứng đờ.
Tôi biết, vở kịch này mới chỉ vừa khai màn.
Từ ngày người nhà họ Cố dọn vào nhà họ Tần, cuộc sống của Tần Tri Hạ chính thức biến thành ác mộng.
Mẹ chồng coi mình là chủ nhà, sai khiến Tần Tri Hạ đủ kiểu: hôm thì chê trà nóng, hôm lại chê cơm nguội, đem toàn bộ những chiêu từng hành hạ tôi mà nhân lên gấp bội để giày vò cô ta.
Cố Vũ Bắc thì coi anh mình là cây rút tiền: hôm đòi ăn nhà hàng cao cấp, mai đòi mua đồng hồ hàng hiệu, không được liền lăn ra ăn vạ.
Từ tiểu thư ngút trời, Tần Tri Hạ biến thành cô vợ bị mẹ chồng và em chồng đè đầu cưỡi cổ, sống chẳng bằng chết.
Mâu thuẫn giữa cô ta và Cố Vũ Thâm ngày càng căng, nhà cửa chẳng ngày nào yên.
Cho đến một ngày, Cố Vũ Bắc lái trộm xe của Bộ trưởng Tần ra khoe mẽ, lại còn say rượu gây tai nạn.
Tần Tri Hạ rốt cuộc phát điên.
Cô ta như con thú bị dồn đến đường cùng, ném hết đồ đạc của mẹ chồng và em chồng ra ngoài, gào thét thảm thiết:
“Cút! Cút hết cho tôi!”
Mẹ chồng đương nhiên không chịu, ba người lăn xả đánh nhau trước cổng biệt thự, gây ầm ĩ đến mức cả khu đều biết.
Cố Vũ Thâm trở về, thấy một cảnh tượng nhếch nhác: mẹ thì gào khóc, em thì nằm lăn ra, vợ thì điên loạn.
Thứ tương lai “hoàn mỹ” mà hắn từng vẽ ra — giờ đây chẳng khác gì ác mộng.
Còn tôi, dưới sự sắp xếp của Kỷ Hoài Chu, an tâm dưỡng thai ở vùng ngoại ô Kinh thị.
Anh đều đặn đến thăm tôi mỗi tuần, không nhắc đến quá khứ, chỉ lặng lẽ ở bên.
Sự dịu dàng ấy, khiến băng lạnh trong tôi tích tụ suốt hai kiếp, từng chút tan ra.
Mười tháng mang thai, một ngày sinh nở.
Hôm sinh con, anh thức trắng đêm ở ngoài phòng sinh.
Anh ôm đứa bé đỏ hỏn từ tay y tá, lóng ngóng nhưng ánh mắt đầy trìu mến.
Tôi sinh một bé trai, đặt tên là Thẩm Niệm An.
Niệm An — mong con cả đời bình an, cũng là lời cảm tạ âm thầm tôi dành cho Kỷ Hoài Chu.
Ngày đầy tháng của Niệm An, Kỷ Hoài Chu nhìn tôi, trịnh trọng lên tiếng:
“Nhược Dư, bằng chứng đã đủ. Đã đến lúc rồi.”
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng đặt con vào nôi.
“Ừ, đến lúc rồi.”
Đã đến lúc đòi lại công bằng cho kiếp trước tôi chết oan.
Một tập hồ sơ dày cộp, do chính tay Kỷ Hoài Chu trình lên cấp cao của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Bên trong là đầy đủ chứng cứ phạm tội lạm dụng chức quyền của Tần Kiến Quốc, cùng toàn bộ nghi vấn trong “sự kiện hy sinh” của Cố Vũ Thâm và bằng chứng hắn dùng danh giả để sống ẩn danh.
Cấp trên giận dữ, lập tức thành lập tổ điều tra đặc biệt.
Chiến dịch bắt giữ triển khai như sét đánh không kịp bưng tai.
Tần Kiến Quốc bị bắt ngay tại hội nghị.
Cố Vũ Thâm và Tần Tri Hạ thì bị còng tay lúc đang ngủ.
Khi bị thông báo:
“Người tố cáo là Thẩm Nhược Dư.”
Cả hai như tỉnh mộng.
“Thẩm Nhược Dư?!”
Mắt Cố Vũ Thâm trợn trừng, gào lên như thú dữ:
“Không thể nào! Con ngu đó sao dám! Là Kỷ Hoài Chu! Chắc chắn là hắn!”
Tần Tri Hạ bật cười the thé:
“Ha… Thẩm Nhược Dư… Tôi đúng là xem thường cô rồi… Tất cả các người đều bị cô ta lừa! Chính cô ta mới là người độc nhất!”
Bọn họ lộ nguyên hình, điên loạn cắn xé tất cả.
Thứ duy nhất họ không ngờ tới: chính là… tôi đã sống lại, và lần này, tôi không còn đơn độc.