Thoáng chốc nửa năm trôi qua, tôi tính toán số nhà và đất mình đã mua, nếu sau này phân lô thành nhà ở thì ít nhất cũng được hơn hai mươi căn. Tính theo giá thuê mỗi căn là 2.000 tệ mỗi tháng, mẹ tôi đã có thể ăn no mặc ấm.
Chưa kể, tương lai giá thuê nhà mỗi tháng sẽ tăng lên ít nhất 5.000 tệ.
Trong tâm trạng phấn khởi như vậy, tôi bước vào kỳ thi đại học.
Đã trải qua bao chuyện, tôi không hề căng thẳng, thậm chí còn làm bài xuất thần.
Còn “con gái giả,” tôi biết gần đây cô ta sống rất khổ sở. Thành tích học tập từ hạng nhì lớp đã tụt xuống đội sổ. Đến cuối cùng, việc cô ta còn được giữ lại lớp trọng điểm đã là kỳ tích.
Kỳ thi xong, tôi cảm nhận luồng không khí tự do, cả cơ thể nhẹ nhõm.
Qua một thời gian tĩnh dưỡng, tôi đã giúp mẹ tôi trở thành một “mỹ nhân nhỏ” của thập niên 1980. Đôi mắt long lanh, gương mặt hồng hào, trẻ trung xinh đẹp.
Một tháng sau, đến ngày thu tiền thuê, tôi đạp xe tới “vương quốc nhỏ” mà tôi đã gây dựng để bắt đầu thu tiền.
Dù là nhà của họ, tôi chỉ thu 10 tệ mỗi tháng, thực sự là quá rẻ. Họ trả tiền rất thoải mái, chỉ trong chốc lát tôi đã thu được hơn 100 tệ, đủ chi tiêu cho một tháng.
Khi trở về căn nhà mới, tôi thấy vợ chồng Giám đốc Đinh đang đứng trước cửa nhà tôi. Đây là căn nhà mới xây, trong khi họ còn chưa được ở nhà cao tầng thì tôi đã sống trong ngôi nhà mới này.
“Thanh Thanh à, nghe nói con thi xong rồi, chúng ta mang chút đồ tới thăm con,” vợ Giám đốc Đinh cười nói.
Tôi không biểu lộ cảm xúc, lấy từ trong túi ra tờ giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ, giơ lên trước mặt họ.
Sắc mặt cả hai người lập tức thay đổi, Giám đốc Đinh cười gượng:
“Hồi đó bố quá nóng giận, con là đứa trẻ ngoan, chắc không đến nỗi trách bố đâu, phải không…”
“Tôi không có bố, cũng không có người thân. Mời các người rời đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Giọng tôi lạnh nhạt, mang theo chút giễu cợt.
“Con sắp vào đại học rồi, đến lúc đó luôn cần người nhà giúp đỡ. Làm sao con có thể tự lo liệu mọi chuyện? Con à, chúng ta là cha mẹ ruột của con…” vợ Giám đốc Đinh vừa nói, giọng như đang cố gắng thuyết phục.
“Nếu điểm tôi tính toán không sai, tôi sẽ đỗ vào Đại học A. Tôi thậm chí không cần chuyển nhà thì cần gì ai giúp đỡ. Hơn nữa, nếu các người muốn giúp, vậy còn cô con gái yêu quý kia thì sao?”
Tôi vừa nói xong, một bóng người chạy tới, khóc lóc trước mặt họ.
“Bố mẹ, không phải hai người đã nói chỉ cần mỗi mình con là con gái thôi sao? Sao lại đến đây, sao lại tìm cái đồ nhà quê này?”
“Con gái giả” chỉ tay vào tôi, gào khóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ công chúa nhỏ ngày nào.
14
Chính tôi là người đã kéo cô ta từ trên cao xuống, vùi vào bùn lầy, khiến cô ta không ngừng vùng vẫy.
Giờ đây, ngay cả những người mà cô ta từng tự hào nhất, cha mẹ luôn yêu thương cô ta, cũng quay lưng lại, lén lút tìm đến tôi.
“Cha mẹ cô rất thích tôi, cái đứa nhà quê này. Họ còn muốn giúp tôi lo liệu vài việc nhập học đại học nữa. Thế còn cô thì sao? Chỉ có thể tự mình xoay xở thôi.”
“Không thể nào! Cha mẹ tôi chỉ đang thương hại cô, thương hại cô không có cha mẹ.”
“Con gái giả” lại định lao tới đánh tôi.
Xem đi, chỉ cần chọc tức vài câu là cô ta không còn dáng vẻ công chúa nữa.
Lúc này, phía sau có một người đưa thư đi tới hỏi:
“Xin hỏi, ai là Đồng Thanh Thanh?”
Tôi giơ tay lên: “Là tôi.”
Rồi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Đại học A.
Không phải lần đầu tiên nhận được, nên tôi chẳng có gì bất ngờ.
Tôi quơ quơ tờ thông báo trước mặt “con gái giả,” liếc nhìn cô ta:
“Nếu tôi đoán không nhầm, cô chỉ đỗ một trường đại học bình thường, chắc cha mẹ cô thất vọng lắm. Họ muốn có một đứa con gái đỗ vào trường đại học tốt nhất cơ mà.”
Câu nói ấy khiến “con gái giả” kích động không nhẹ, cô ta lao lên định đánh tôi, nhưng bị Giám đốc Đinh chặn lại.
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Về nhà ngay đi, đừng làm mất mặt thêm.”
Nói xong, ông ta lại nhìn tôi một cái.
“Còn cô nữa, đừng chọc tức nó làm gì.”
“Là các người tự đến đây, lần sau các người tới tôi sẽ lại chọc tức. Đừng có mà gây sự với tôi, nghe chưa?”
Cả ba người họ có lẽ cảm thấy chẳng còn lý do gì để tiếp tục, đành dìu nhau rời đi.
Nhưng ánh mắt độc ác mà “con gái giả” để lại khi quay đầu thật khiến tôi – người đã gặp không ít tội phạm – cũng phải rùng mình.
Năm xưa mẹ tôi thất bại không oan, cô ta quả thực giống hệt người mẹ của mình – một kẻ ích kỷ, bất chấp mọi thứ, lại còn nhẫn tâm tàn ác.
Thật tiếc, tôi đâu phải dạng vừa. Ngay lập tức, tôi tự tay cắt dán vài bức thư đe dọa từ báo cũ, sau đó mang những thứ này đến báo cảnh sát.
Một cô gái trẻ sống một mình, nhận được thư đe dọa như thế rõ ràng phải rất sợ hãi. Thêm vào đó, tôi còn khóc lóc thảm thiết khiến họ cuối cùng cũng cử hai đồng chí công an đến bảo vệ tôi một cách âm thầm.
Liên tiếp hai ngày, tôi không gặp bất cứ phiền phức nào.
Cho đến ngày thứ ba, khi tôi đi chợ về thì bị hai tên lưu manh bắt giữ, chúng trói tay chân tôi, thậm chí còn dùng khăn tay bịt miệng mũi tôi.
Chưa kịp giãy giụa, hai đồng chí công an mặc thường phục bảo vệ tôi từ trước đã xông tới, không đầy ba giây đã khống chế được bọn lưu manh và cứu tôi.
Tuy vậy, tôi vẫn bị thương. Một bên khuyên tai bị giật mất, khiến lỗ tai tôi bị trầy xước.
May mà tôi đến bệnh viện kịp thời, nếu không sẽ phải tự chịu đau lâu hơn.