21

Căn phòng bệnh trở nên im lặng.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của chị, nước mắt tuôn trào không ngừng.

“A m…”

“Đừng gọi tôi như thế.”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hận thù khiến Tiêu Kỳ không dám tiến thêm một bước.

“Quả không hổ danh là thiếu gia Tiêu Kỳ.” Tôi cười khẩy: “Vừa phải dọn đống bừa bộn của gia đình, vừa có thời gian điều tra về tôi nữa nhỉ.”

Không ngờ, tôi chưa cần nói ra, anh ta đã tự tìm hiểu hết mọi thứ.

Tiêu Kỳ vội vàng phủ nhận: “Không phải, anh chưa bao giờ nghi ngờ em.”

“Những chuyện này… là do sau khi em bị Triệu Càn bắt cóc, Hàn Nhã nói cho anh biết.”

Tôi cảm thấy buồn cười.

Hàn Nhã quả là cứng đầu, đến thời điểm này còn tra ra được thân phận của tôi.

Tôi hỏi với vẻ tò mò: “Nếu anh đã biết tất cả mọi chuyện từ trước, tại sao vẫn đến cứu tôi?”

Anh ta biết rõ rằng tôi luôn lừa dối anh ta, hoàn toàn có thể để tôi chết trong tay Triệu Càn.

Tiêu Kỳ nhìn tôi, ánh mắt u ám, gương mặt tái nhợt.

“Vì anh yêu em mà…”

Tôi bật cười đến run cả người, như thể vừa nghe câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Giọng anh ta run rẩy: “Vì vậy, dù biết đây chỉ là một cái bẫy, thậm chí cả vụ bắt cóc cũng nằm trong kế hoạch của em.”

“Nhưng khi anh thấy em đầy vết thương, anh đã bỏ mặc tất cả mọi thứ…”

Tôi nhướng mày, không nhịn được vỗ tay.

Thông minh thật.

Nếu tôi không muốn, với sự bảo vệ của Tiêu Kỳ, Triệu Càn chẳng có cơ hội nào để bắt cóc tôi .

Tôi cố ý dẫn dụ Triệu Càn hãm hại tôi, vì biết rằng trước khi đạt được mục đích, hắn sẽ không dám thực sự làm gì quá đáng với tôi.

Dù phải chịu đau đớn, nhưng thực tế chẳng có điều gì nghiêm trọng xảy ra.

Chỉ cần thế là đủ để khiến Tiêu Kỳ nổi điên.

Nhưng tôi không ngờ, Tiêu Kỳ lại phát hiện ra kế hoạch của tôi vào phút chót, và vẫn sẵn sàng lao vào cái bẫy tôi giăng sẵn cho anh ta.

Tôi cong môi, khiêu khích nhìn anh ta.

“Tiêu Kỳ, có phải anh cảm động với chính bản thân mình không?”

“Cảm giác bị xem như món đồ chơi thế nào?”

Giọng anh ta khàn đi, khó khăn thốt ra: “Món đồ chơi?”

“A m, liệu em có bao giờ… dù chỉ một khoảnh khắc, thực sự thích anh không? Dù chỉ là một phần nhỏ nhất?”

Ánh mắt tôi lạnh băng.

“Thích anh?”

“Tiêu Kỳ, nếu tôi là người đã hại chết mẹ anh, liệu anh có thích tôi không?”

“Chị gái tôi, cho đến tận cuối cùng, cũng không nghĩ đến việc trả thù anh. Chỉ cần anh nói rõ sự thật, rằng chị không lấy tiền của anh.”

“Thì chị ấy đã không chết!”

Tôi gần như hét lên khi nói câu đó.

22

Khuôn mặt Tiêu Kỳ hiện rõ sự tuyệt vọng.

Dù anh ta thừa hiểu câu trả lời của tôi.

“Anh thật sự không biết… rằng anh đã hại chết chị gái của em. Anh thật sự không biết…”

“Nếu… nếu anh chưa từng làm hại chị ấy, liệu chúng ta… có còn cơ hội nào khác không?”

Tôi cười lạnh: “Anh đã giết chết người duy nhất trên thế giới này dành cho anh sự chân thành.”

“Anh không xứng đáng có được tình cảm thật lòng.”

Cả người anh ta run lên, chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta như rơi xuống vực thẳm.

Cảnh sát đã đến, cửa bị khóa nên họ đứng ngoài và cảnh báo Tiêu Kỳ mở cửa.

Trước khi tôi tỉnh lại, anh ta đã tự thú, và thi thể của Triệu Càn cũng đã được tìm thấy.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh ta quyết liệt ôm chặt tôi, như dùng hết sức lực còn lại để níu giữ tôi.

Tiếng khóc nức nở của anh ta vang lên bên tai.

“A m, khi anh biết tất cả mọi chuyện, điều làm anh đau lòng không phải là việc bị em lừa dối.”

“Mà là nhận ra rằng, chúng ta sẽ không còn tương lai nữa…”

Anh ta lau đi nước mắt trên mặt tôi.

Cảnh sát xông vào.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta bị còng tay dẫn đi, nước mắt lại trào ra.

“Chị ơi, em mệt quá…”

23

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Tiêu Kỳ ngay từ đầu đã là một phần của kế hoạch.

Tôi biết rất rõ về anh ta.

Bề ngoài anh ta tỏ ra ngạo mạn và lạnh lùng, nhưng thực ra, sau cái chết của mẹ, anh ta giấu kín một trái tim đầy đau khổ và méo mó.

Một khi nếm trải được cảm giác được yêu, tình cảm đó sẽ phát triển một cách điên cuồng.

Về Triệu Càn, người phát tán video khiến chị gái tôi bị bạo lực mạng chính là hắn.

Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Kỳ, có lẽ muốn làm cho Tiêu Trường Bách nghĩ rằng Tiêu Kỳ chỉ biết đắm chìm vào lối sống ăn chơi, không phải là một người thừa kế xứng đáng.

Kết quả là, hắn gián tiếp gây ra cái chết của chị gái tôi.

Vì vậy, trong cuộc đối đầu cuối cùng giữa Tiêu Kỳ và Triệu Càn, bất kể ai chết, tôi đều sẽ cảm thấy hài lòng.

Tôi đã xúi giục Tiêu Kỳ tự tay hủy diệt nhà họ Tiêu, bởi vì Tiêu Trường Bách đã che giấu sự thật về cái chết của chị gái tôi để mở đường cho con trai.

Tôi muốn anh em họ đấu đá lẫn nhau.

Tôi muốn người sống sót phải trả giá!

Tôi muốn Tiêu Kỳ cũng nếm trải cảm giác bị biến thành món đồ chơi!

24

Vụ án giết người của Tiêu Kỳ được đưa ra xét xử.

Do tính chất đặc biệt của vụ án, mặc dù động cơ của Tiêu Kỳ là để cứu tôi, nhưng theo lời tôi làm chứng, vào thời điểm đó Triệu Càn đã từ bỏ chống cự và cầu xin tha thứ.

Nhưng mỗi nhát dao Tiêu Kỳ đâm sau đó đều có ý định giết người.

Và sau khi giết người, anh ta không gọi báo cảnh sát ngay lập tức. Khi cảnh sát đến, Triệu Càn đã chết.

Ngoài ra, còn có bằng chứng ẩn danh cho thấy giữa hai người đã có nhiều mâu thuẫn từ trước.

Trong bản ghi âm cung cấp, giọng Tiêu Kỳ đầy thù hận.

“Nếu Tiêu Trường Bách không ra tay, thì khi tôi lớn lên, tôi sẽ tự tay giết bà ta.”

“Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ xử lý hắn.”

Bản chất vụ án đã thay đổi.

Phiên tòa thứ hai, Tiêu Kỳ bị kết án 10 năm tù.

Từ đầu đến cuối, anh ta không thuê luật sư cũng không nói lời nào biện hộ.

25

Để trả thù cho chị gái, để tiếp cận Tiêu Kỳ, tôi mới chuyển đến trường hiện tại.

Sau đó, tôi chuyển lại về ngôi trường đại học mà tôi ban đầu đã thi đỗ.

Ở đó không ai biết tôi, tôi tập trung học tập, và sau khi tốt nghiệp, tôi đã tìm được công việc yêu thích.

Tôi không kết hôn, dùng số tiền bán căn nhà để mang theo di vật của chị gái và đi du lịch khắp thế giới.

Tôi không còn gặp ác mộng nữa, vì trong mơ, chị gái đã nói với tôi rằng chị đã có một nơi ở mới.

Một cuộc sống mới tự do, vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc.

Mười năm sau, có một trận tuyết lớn.

Trên bia mộ của chị gái tôi, tuyết trắng phủ lên, trông như một chiếc váy cưới.

Tôi nghĩ, ở thế giới bên kia, chắc chắn chị đã gặp được người có thể trao đổi sự chân thành với mình.

Tôi hứng lấy một bông tuyết.

Vô tình nhìn thấy một góc bị tuyết che phủ, lặng lẽ nằm đó là một bó hoa hồng trắng.

(Truyện kết)