Nhóm nghiên cứu của tôi cũng chính thức được thành lập.

Những người ở các tổ khác trong phòng thí nghiệm lúc này mới bắt đầu có cái nhìn khác về tôi.

“Có thể khiến Kỷ Ngôn Phong – sinh viên xuất sắc nhất – phục phục tùng tùng, xem ra Lâm An Ngữ thật sự không đơn giản.”

Nhưng vẫn có người cứng miệng: “Thôi đi, Kỷ Ngôn Phong cũng chưa chắc giỏi gì, còn trẻ mà ngông, tôi chờ xem bọn họ có nghiên cứu ra được cái gì không!”

Từ ngày hôm đó, tôi bận đến chân không chạm đất, gần như ngày nào cũng phải tăng ca.

……

Ngày Chu Thanh Trạch trở về sau nhiệm vụ.

Trong nhà chỉ còn Tôn Tình Tình, trời cũng đã không còn sớm, vậy mà Lâm An Ngữ vẫn chưa về.

Chu Thanh Trạch hỏi: “Hôm nay An Ngữ sao vẫn chưa về?”

Lông mi Tôn Tình Tình khẽ rung, ý tứ sâu xa mà thở dài:

“Gần đây chị dâu ngày nào cũng về muộn, nghe nói còn có người thường xuyên thấy chị ấy ở cùng một người đàn ông trong phòng thí nghiệm, cũng không rõ là quan hệ gì.”

Lời vừa dứt, Chu Thanh Trạch trầm mặc không đáp.

Ngay sau đó anh xoay người bước ra khỏi cửa.

Trước cửa phòng thí nghiệm.

“Những dữ liệu bất thường này mai phải chú ý quan sát kỹ hơn…”

Tôi vừa đi vừa cùng Kỷ Ngôn Phong thảo luận công việc, thì đột nhiên bị anh kéo một cái: “Cẩn thận!”

Anh kéo tôi vào lòng mình.

Tôi theo bản năng muốn lùi lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện, chỉ một bước nữa là đầu tôi sẽ đập vào cánh cửa kính phía trước.

“Cảm ơn.”

Tôi cảm kích gật đầu, đứng thẳng người.

Quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thanh Trạch đang đứng ngoài cửa, sắc mặt u ám vô cùng.

Anh lạnh lùng đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.

Theo ánh mắt của tôi, Kỷ Ngôn Phong cũng nhìn thấy người đàn ông ở cửa, theo bản năng nghi hoặc hỏi: “Anh ta là?”

“Là chồng tôi.”

Tôi giới thiệu xong, liền sải bước mở cửa kính.

Đến bên cạnh Chu Thanh Trạch, tôi vươn tay muốn khoác lấy anh, thì lại nghe anh lạnh lùng cảnh cáo: “Cô đã kết hôn, hãy chú ý thân phận.”

Tay tôi khựng lại giữa không trung.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, tôi nghẹn ngào hỏi: “Ý anh là gì?”

Chu Thanh Trạch thẳng thừng nói: “Tôi không muốn vợ mình bị đồn thổi với đàn ông khác.”

Lời nói lạnh như băng đâm sâu vào tim tôi.

Chu Thanh Trạch đã nhanh chóng đi về ghế lái.

Nhìn bóng lưng anh dứt khoát rời đi.

Tim tôi đau như dao cắt.

Lại là như thế.

Anh có thể mang Tôn Tình Tình về nhà, còn tôi chỉ làm việc với Kỷ Ngôn Phong thôi đã bị anh nghi ngờ.

Anh đối với tôi… chẳng lẽ không hề có một chút tin tưởng nào sao?

Phải rất lâu sau, tôi mới lê bước lên xe.

Cả đoạn đường không ai nói một lời.

Ngày hôm sau.

Tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, định như thường lệ đến phòng thí nghiệm.

Tần Trân Bình gọi tôi lại: “Hôm nay tan làm sớm một chút, đi đón Tiểu Hào tan học, tôi và em họ cô còn phải đi dạo phố.”

Tôi sững người, lúc này mới thấy Tôn Tình Tình đang khoác tay Tần Trân Bình, thân thiết như mẹ con.

Lòng tôi chùng xuống, chỉ thấy cực kỳ khó chịu.

Tôi nén lại cảm xúc ấy, ngập ngừng mở miệng: “Chắc con không đi được, gần đây bên phòng thí nghiệm đang đến giai đoạn quan trọng, phải làm việc muộn lắm mới về được.”

Lời còn chưa dứt.

Không đợi Tần Trân Bình lên tiếng.

Chu Thanh Trạch đã lạnh mặt nói: “Chỉ một ngày thôi, chẳng lẽ thiếu cô phòng thí nghiệm không vận hành được sao?”

Một câu nói như hàn băng đâm thẳng vào tim.

Tôi hoàn toàn cứng đờ.

Một lúc sau, tôi nghẹn ngào đáp: “Con biết rồi.”

Để không làm chậm tiến độ, buổi trưa tôi tranh thủ làm thêm, rốt cuộc cũng có thể tan làm đúng giờ.

Tan làm xong.

Tôi lập tức lái xe đến trường đón Tiểu Hào.

Trước cổng trường, Tiểu Hào vừa thấy tôi, liền cáu kỉnh: “Cô dám đến muộn thế này! Tôi sẽ méc bà nội!”

Quen với thái độ đó, tôi chỉ lặng lẽ cầm lấy cặp sách để vào xe.

“Lên xe đi, lát nữa cô mua bánh tiramisu cho con ăn nhé?”

Nghe vậy, Tiểu Hào mới miễn cưỡng lên xe.

Trên đường về, tôi đột nhiên cảm nhận được ghế ngồi bị rung mạnh.