Giọng Chu Thanh Trạch khàn khàn: “Xin lỗi, An Ngữ, trước đây anh luôn hiểu lầm em vì chuyện đứa trẻ, anh nghiêm túc xin lỗi em.”
Đây là sau hai kiếp.
Lần đầu tiên Chu Thanh Trạch nghiêm túc nói ra ba chữ này với cô.
Đôi mắt Lâm An Ngữ khẽ run, trong lòng không thể không dao động, cô đã chờ hai kiếp, mới đợi được lời xin lỗi từ anh.
Dù bây giờ cô đã buông bỏ, nhưng khi nghe được câu này, vẫn không tránh khỏi chút chua xót dâng lên.
Những khúc mắc và ấm ức trước đây, dường như cuối cùng cũng đã được khép lại vào giây phút này.
Lâm An Ngữ đối diện với ánh mắt của Chu Thanh Trạch.
Một lúc lâu sau, cô khẽ nói: “Được, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, chuyện đó đều đã qua rồi.”
Chu Thanh Trạch ngẩn người.
Lâm An Ngữ lại mỉm cười nói: “Thật ra từ lần trước sau khi gặp Tôn Tình Tình em đã nghĩ thông rồi, lý do anh không để cô ta nuôi đứa trẻ, em nghĩ em cũng hiểu được.”
Gặp phải người mẹ như vậy.
Ai cũng không yên tâm, nên Chu Thanh Trạch mới kiên quyết muốn giữ thằng bé bên cạnh.
Chỉ là sau đó nhìn thấy đứa trẻ bị dạy hư, anh mới buộc phải cứng rắn bỏ mặc.
Lâm An Ngữ nghĩ kỹ rồi, mọi điều vô lý trước đây cũng đều trở nên hợp lý.
Cô hiểu cho hành động của Chu Thanh Trạch.
Nhưng chỉ là hiểu thôi.
“Hy vọng đứa trẻ lần này thật sự biết hối cải, sau này anh và bác gái chắc cũng sẽ phải vất vả nhiều.”
Lâm An Ngữ cuối cùng chỉ thản nhiên nói vậy, như một người bạn lâu năm.
Ánh mắt Chu Thanh Trạch sâu thẳm, nhìn cô rất lâu, cuối cùng lại chẳng nói thêm gì.
……
Khi đến Tấn thị, đã là sáu giờ tối.
Lâm An Ngữ đưa bố mẹ rời khỏi ga tàu.
Chu Thanh Trạch đi theo giúp xách hành lý ra ngoài, ban đầu Lâm An Ngữ không muốn để anh giúp, nhưng anh kiên quyết, cô cũng không nói gì thêm.
Tiểu Hào dường như cũng thật sự trở nên hiểu chuyện hơn, thậm chí còn chạy tới giúp Lâm An Ngữ xách một túi nhỏ.
“Dì Lâm, để cháu giúp dì.” Tiểu Hào ân cần không thôi.
Lâm An Ngữ chỉ mỉm cười: “Cảm ơn cháu.”
Sắp ra khỏi ga, Tiểu Hào nhân lúc Chu Thanh Trạch không để ý, len lén nhìn Lâm An Ngữ, nhỏ giọng hỏi: “Dì Lâm, dì và chú Chu thật sự ly hôn rồi ạ? Dì có thể quay lại với chú ấy không?”
“Trẻ con thì đừng hỏi chuyện người lớn.” Lâm An Ngữ khẽ cười.
Tiểu Hào đảo tròn mắt, nhỏ giọng nói: “Dì quay lại đi mà, dì Lâm, dì và chú Chu quay lại đi, sau này cháu sẽ không nghịch ngợm nữa, có phải vì cháu mà dì không chịu quay lại với chú Chu không?”
Vẻ mặt Lâm An Ngữ thoáng sững lại, sau đó nhìn thằng bé một cái, bất lực thở dài: “Không phải, không liên quan gì đến cháu cả.”
Nghe xong, cả người Tiểu Hào dường như mới thở phào nhẹ nhõm.
Thằng bé lại hỏi: “Vậy tại sao dì không chịu quay lại với chú Chu?”
Lâm An Ngữ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này.
Từ cửa ga vang lên một tiếng gọi quen thuộc—
“Lâm An Ngữ! Ở đây này!”
Là Kỷ Ngôn Phong đến đón cô.
Anh đứng bên ngoài đám đông, dáng người cao lớn tuấn tú sải bước đi tới.
Khi đến trước mặt họ.
Nụ cười trên mặt Kỷ Ngôn Phong chỉ hơi thu lại khi nhìn thấy Chu Thanh Trạch bên cạnh, sau đó anh vươn tay ra: “Cảm ơn Chu doanh trưởng, sau đây để tôi lo là được rồi, tôi và An Ngữ cùng sống ở khu nhà máy.”
Chu Thanh Trạch nhìn thấy rõ sự địch ý trong mắt Kỷ Ngôn Phong, nhíu mày, nhưng tay vẫn chưa chịu buông hành lý.
Cho đến khi bên cạnh vang lên giọng Lâm An Ngữ: “Chu doanh trưởng, đưa hành lý cho Kỷ Ngôn Phong đi, chúng tôi không cùng đường.”
Chu doanh trưởng, Kỷ Ngôn Phong.
Chúng tôi, anh.
Chỉ một câu nói đơn giản.
Cô đã rạch ròi ranh giới giữa họ.
Sắc mặt Chu Thanh Trạch tái xanh, trong lòng tất nhiên không cam tâm, nhưng cũng không biết nên làm gì hơn.
Đúng lúc đó, bố mẹ Lâm cũng lên tiếng.
Bố cô nói: “Thanh Trạch, không cùng đường thì khỏi phiền cậu.”
Mẹ cô nói: “Đưa cho Tiểu Kỷ đi.”
Ai cũng như đang khuyên anh buông tay.
Chu Thanh Trạch nhìn chằm chằm vào Lâm An Ngữ, cuối cùng cũng buông tay: “Vậy… sau này có chuyện gì cứ tìm anh.”
Anh chỉ có thể nói vậy.
Rồi trơ mắt nhìn Lâm An Ngữ cùng Kỷ Ngôn Phong rời đi.
Họ cười nói vui vẻ, rõ ràng giống như một gia đình hòa hợp.
Trong lòng Chu Thanh Trạch dâng lên nỗi mất mát và đau đớn vô hạn.
Lúc này, Tiểu Hào đột nhiên nói với anh: “Chú Chu, lúc nãy cháu hỏi dì Lâm rồi, dì bảo không phải vì cháu mà không muốn quay lại với chú đâu, là vì dì có chú khác thích rồi.”
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai khiến đầu óc Chu Thanh Trạch ong ong.
Anh khàn giọng hỏi: “Vừa nãy, cô ấy thật sự nói vậy sao?”
Chu Thanh Trạch nhìn ra được tình cảm của Kỷ Ngôn Phong dành cho Lâm An Ngữ.
Nhưng lại không nhìn thấu lòng Lâm An Ngữ.
Giờ nghe Tiểu Hào nói vậy, tim anh chợt siết chặt, mang theo sự hoang mang và bất lực.
Tiểu Hào nhìn anh, định nói gì đó.
Chu Thanh Trạch lại thở dài: “Thôi, không quan trọng, chú không muốn biết nữa.”
Anh bế bổng đứa bé lên, sải bước đi về khu nhà quân đội.
Đẩy cửa nhà ra.
Trong nhà Tần Trân Bình lập tức chạy ra: “Con trai! Về rồi à!”
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của bà cứng lại khi thấy Tiểu Hào.
Tiểu Hào hoàn toàn không nhận ra điều đó, khóc lóc nhào vào lòng Tần Trân Bình: “Bà ơi! Hào Nhi nhớ bà lắm!”
Thằng bé mong chờ Tần Trân Bình sẽ ôm lấy và dỗ dành nó như trước.